Cơn gió mùa thu đầu tiên luồn qua khe cửa sổ, mang theo hương vị của đất ẩm và lá vàng khô, đánh thức những ký ức mà Hà Anh tưởng chừng đã chôn vùi tận đáy lòng. Căn phòng nhỏ của cô trong một con ngõ cũ của Hà Nội chợt trở nên lạnh lẽo và rộng thênh thang một cách kỳ lạ. Gió hú lên những giai điệu buồn bã, vờn lên tấm rèm voan mỏng, khẽ chạm vào gương mặt đẫm nước mắt của cô. Đó là thứ gió đặc trưng của mùa thu Hà Nội, không chỉ thổi bay những chiếc lá vàng trên phố Phan Đình Phùng, mà còn thổi bùng lên nỗi nhớ da diết về một người đã khuất, về một mối tình đẹp nhưng mong manh tựa là thu rụng. Chỉ còn một tuần nữa là đến giỗ đầu của Duy, người đàn ông đã ra đi mãi mãi trong một cơn mưa thu tầm tã, để lại cho cô cả một bầu trời ký ức và nỗi trống trải khôn cùng.
Hà Anh đứng dậy, đóng khung cửa sổ lại, nhưng hương gió mùa thu vẫn như ám ảnh, len lỏi vào từng góc khuất trong tâm hồn cô. Cô nhớ lại buổi chiều cách đây một năm, cái buổi chiều định mệnh ấy. Trời cũng se se lạnh, gió thu thổi từng cơn cuốn những chiếc lá xoay tròn trong không trung. Duy và cô ngồi trong quán cà phê nhỏ cuối phố, anh cầm tay cô, kể về những dự định tương lai, về một ngôi nhà nhỏ có vườn hoa cúc trắng và tiếng cười trẻ thơ. Đôi mắt anh sáng lên một niềm tin và hi vọng mãnh liệt, khiến Hà Anh tin rằng hạnh phúc là thứ có thể nắm bắt được, cứ như thể chỉ cần với tay là chạm vào. Anh ra về trên chiếc xe máy cũ, hẹn cô tối nay sẽ cùng nhau đi xem một vở kịch. Cô đứng nhìn theo bóng anh khuất dần sau góc phố, mái tóc đen bay bay trong làn gió. Đó là lần cuối cùng cô nhìn thấy anh. Một tiếng còi xe thảng thốt, một tiếng va chạm kinh hoàng vang lên từ đâu đó, và rồi mọi thứ vỡ òa trong bi kịch. Duy đã không bao giờ trở lại. Anh ra đi trong sự tức tưởi và đau đớn, để lại cho cô một nỗi đau không gì hàn gắn nổi. Kể từ đó, mùa thu với Hà Anh không còn là mùa của thơ, của nhạc, mà là mùa của sự mất mát, của những kỷ niệm đau thương ùa về như thác lũ.
Cơn gió vẫn không ngừng thổi, mỗi lúc một mạnh hơn, rít lên từng hồi ghê rợn, như đang cố gắng cuốn phăng đi những lớp bụi thời gian đã phủ dày lên trái tim cô. Và rồi, một điều kỳ lạ đã xảy ra. Cơn gió dường như không còn là một thực thể vô hình nữa. Nó bắt đầu kết tụ, luồn lách giữa những đồ vật trong phòng, tạo nên những hình thù mờ ảo. Hà Anh chợt cảm thấy một hơi thở lạnh buốt sau gáy, một sự hiện diện lạ lùng mà cô chưa từng cảm nhận thấy. Cô quay phắt lại, tim đập thình thịch. Trong góc phòng tối, nơi ánh đèn vàng vọt không với tới, một bóng hình dần hiện ra. Đó không phải là một con người bằng xương bằng thịt, mà là một thực thể được tạo nên bởi gió, bởi lá khô và bởi chính nỗi nhớ thương của cô. Nó mang dáng dấp của một người đàn ông, cao và gầy, với đường nét mơ hồ nhưng vô cùng thân thuộc. Gió rít lên thành tiếng thì thầm, thứ âm thanh ngắt quãng, đứt nối nhưng đầy ám ảnh: “Anh… về… đây…”.
Hà Anh kinh hãi lùi lại, dựa lưng vào bức tường lạnh ngắt. “Ai? Là ai vậy?” – giọng cô run rẩy, đầy hoảng loạn. Bóng hình bằng gió tiến lại gần hơn, và trong cái mờ ảo đó, Hà Anh dần nhận ra đôi mắt, nụ cười mà cô hằng yêu dấu. “Duy… có phải anh không?” – nước mắt cô giàn giụa, sự sợ hãi dần nhường chỗ cho một nỗi xúc động tột cùng. Thực thể ấy gật đầu, một cái gật đầu chậm rãi khiến những lớp gió xung quanh xoáy lên. Nó giơ tay ra, một bàn tay được tạo nên bởi những luồng khí lạnh, như muốn chạm vào má cô. Hơi lạnh buốt từ ngón tay gió khiến cô rùng mình, nhưng đồng thời, một cảm giác thân thuộc, một nỗi nhớ niềm thương bị dồn nén bấy lâu bỗng trào dâng. “Sao anh có thể…?”. Gió lại thì thầm, giọng nói vẫn đứt quãng nhưng rõ ràng hơn, như thể nó đang học cách sử dụng lại ngôn ngữ của người trần: “Gió thu… là cầu nối… mang những linh hồn còn vương vấn… trở về… Anh không thể siêu thoát… khi em vẫn đang đau khổ như thế này…”.
Suốt những ngày sau đó, căn phòng nhỏ của Hà Anh trở thành nơi trú ngụ của hai thế giới. Cô sống trong sự hiện diện của Duy, hay đúng hơn là linh hồn của anh được cơn gió mùa thu mang về. Anh không thể chạm vào cô một cách thật sự, không thể ôm cô vào lòng, nhưng sự hiện diện của anh được biểu hiện qua từng cơn gió. Một ngọn gió nhẹ vuốt ve mái tóc cô khi cô ngồi khóc, một cơn gió mạnh hất tung những trang nhật ký đầy ắp kỷ niệm xuống sàn khi cô cố gắng đốt chúng đi, như muốn ngăn cô xóa bỏ quá khứ. Anh kể cho cô nghe về thế giới bên kia, về sự thanh thản anh đáng lẽ phải có, nhưng lại bị trói buộc bởi chính nỗi đau và sự tiếc nuối của cô. Gió thu trở thành ngôn ngữ của họ, chuyển tải những yêu thương, những lời chưa kịp nói và cả những giọt nước mắt. Hà Anh dần nhận ra, sự trở lại này của Duy không phải để họ tiếp tục một mối tình đã thuộc về cõi âm, mà là để giải thoát cho cả hai. Cô đã sống trong quá khứ quá lâu, đã biến nỗi đau thành một thứ trang sức để đeo bám, để tự hành hạ chính mình. Và anh, vì lo lắng cho cô, đã không thể yên nghỉ.
Rồi một buổi chiều, cơn gió mùa thu thổi mạnh hơn bao giờ hết, cuốn phăng những đám mây xám xịt trên bầu trời, báo hiệu một trận mưa sắp đến. Bóng hình của Duy trong gió dường như mờ nhạt đi, những đường nét không còn rõ ràng như trước. Giọng nói của anh cũng yếu ớt hơn, đứt quãng hơn. “Em… anh sắp phải đi rồi… Cơn gió này… sắp tắt…”. Hà Anh hoảng hốt, cô chạy đến, cố gắng ôm lấy thực thể bằng gió, nhưng tay cô chỉ ôm lấy khoảng không lạnh lẽo. “Không! Anh đừng đi! Em xin anh!” – cô van nài trong nước mắt. Nhưng Duy lắc đầu, một làn gió lạnh thổi qua mặt cô như một lời từ biệt. “Em phải sống… vì chính em… Hãy thả anh đi… cũng là thả chính mình…”. Anh kể cho cô nghe về ước mơ chưa thành của anh, về những dự định mà anh muốn cô thay anh thực hiện: mở một lớp học piano nhỏ cho trẻ em nghèo, trồng một vườn cúc trắng, và sống một cuộc đời thật ý nghĩa. Mỗi lời anh nói là một cơn gió thổi bùng lên ngọn lửa đã tắt từ lâu trong lòng cô. Cô nhận ra, cách để tưởng nhớ anh không phải là khóc than, mà là sống thật trọn vẹn, biến những ước mơ của anh thành hiện thực. Đó mới là tình yêu đích thực, vượt lên trên sự sống và cái chết.
Trận mưa thu rơi xuống, những hạt mưa lất phất rồi nặng hạt dần, gõ nhịp trên mái tôn, trên tán lá bàng còn sót lại. Cơn gió dần yếu đi, bóng hình của Duy trở nên trong suốt, nhạt nhòa như làn sương mỏng. Anh mỉm cười với cô, một nụ cười đầy yêu thương và sự giải thoát. “Yêu em… mãi mãi…” – đó là những lời cuối cùng anh thốt lên trước khi tan biến hoàn toàn thành muôn ngàn hạt bụi nước, hòa vào trong màn mưa thu. Hà Anh đứng đó, lặng người, đôi mắt nhìn xa xăm ra khoảng sân đầy mưa. Cô không còn khóc nữa. Trái tim cô đau nhói, nhưng đó là một nỗi đau trong sáng, một nỗi đau mang lại sự thanh thản lạ kỳ. Cô biết Duy đã thực sự ra đi, và anh đã trao lại cho cô một sứ mệnh, một lý do để tiếp tục bước về phía trước.
Mùa thu năm sau, trên một con phố nhỏ, một lớp học piano mang tên “Gió Thu” được khai trương. Trong một căn phòng sáng rực ánh nắng vàng dịu, Hà Anh đang hướng dẫn những đứa trẻ nghèo nhưng đam mê âm nhạc. Gương mặt cô rạng rỡ một sự bình yên mà lâu nay không thấy. Ngoài cửa sổ, gió thu lại thổi, vẫn mang hương vị ấy, hương vị của ký ức và nhung nhớ. Nhưng giờ đây, nó không còn khiến cô đau đớn nữa. Mỗi cơn gió thoảng qua, mỗi chiếc lá vàng rơi xoay tròn, cô đều cảm nhận được như một lời thì thầm, một lời động viên từ một nơi rất xa. Cô mỉm cười, ngón tay lướt trên những phím đàn, tấu lên một bản nhạc du dương. Bản nhạc ấy, tựa như cơn gió mùa thu, nhẹ nhàng mà mạnh mẽ, buồn man mác nhưng đầy hi vọng, kể cho tất cả mọi người nghe về một tình yêu bất tử, về sự giải thoát và tái sinh, và về sự trường tồn của những điều đẹp đẽ, ngay cả khi chúng chỉ còn là một làn gió thoảng. Cơn gió mùa thu ấy, giờ đây, là nhịp thở của sự sống, là cây cầu nối giữa quá khứ và hiện tại, và là lời hứa về một mùa xuân mới sẽ lại đến, sau những ngày đông giá lạnh.