Đời anh có em

Đời anh có em

Đời anh có em bắt đầu từ một buổi chiều mưa tầm tã, khi thành phố như một bức tranh nhòe nước với những vệt sáng đèn vàng vọt xuyên qua màn nước dày đặc. Anh, một người đàn ông cô độc với đôi mắt mang nỗi buồn của những người đã đi qua quá nhiều mất mát, đang ngồi trong quán cà phê quen thuộc, ngón tay lướt trên mép ly giấy ấm áp, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nơi những hạt mưa thi nhau đập vào kính rồi chảy xuống thành những dòng lệ vô hình. Căn phòng nhỏ ngập tràn hương vị của cà phê rang xay và âm thanh du dương của bản nhạc jazz cũ kỹ, tạo nên một không gian tách biệt với thế giới ồn ào, hối hả bên ngoài. Và rồi cánh cửa kính mở ra, một làn gió lạnh ùa vào kèm theo tiếng chuông leng keng, và em bước vào – một cơn lốc màu đỏ rực rỡ giữa buổi chiều xám xịt. Áo khoác đỏ, đôi ủng đen lấm tấm giọt nước, và mái tóc dài ướt sũng dính vào đôi gò má trắng ngần. Em vội vã tìm một chỗ ngồi, và như một sự sắp đặt của số phận, chiếc bàn duy nhất còn trống lại nằm ngay cạnh anh.

Ánh mắt đầu tiên không phải là tia chớp tình yêu, mà là một sự bối rối kỳ lạ. Em ngồi xuống, hơi thở gấp gáp, nước từ áo khoác nhỏ thành từng giọt xuống sàn gỗ. Em liếc nhìn anh, một ánh nhìn nhanh gọn, rồi quay đi, nhưng trong khoảnh khắc ấy, anh đã thấy được một điều gì đó khác biệt. Đó không phải là vẻ đẹp thông thường, mà là một sự sống động đến lạ kỳ, một năng lượng mãnh liệt toát ra từ đôi mắt to, sâu thẳm và nụ cười thoáng hiện trên môi khi em gọi ly cà phê nóng. Cuộc trò chuyện bắt đầu một cách bất ngờ bằng một lời xin lỗi vì đã làm văng nước vào góc bàn của anh. Giọng nói của em trong trẻo, ấm áp, như tiếng chuông gió trong gió. Và rồi, họ nói chuyện. Từ chuyện thời tiết ủ dột, đến những cuốn sách, những bộ phim cũ, và cả những mảnh ghép cuộc đời. Anh, một kiến trúc sư với trái tim đóng băng sau một mối tình tan vỡ và sự ra đi của người cha, sống trong thế giới của những đường nét, góc cạnh và sự chính xác lạnh lùng. Em, một họa sĩ tự do, sống bằng cảm xúc, màu sắc và những giấc mơ bay bổng. Hai thế giới tưởng chừng đối lập ấy lại hòa quyện vào nhau một cách kỳ diệu trong không gian ấm áp của quán cà phê chiều mưa ấy.

Kể từ ngày đó, cuộc đời anh, vốn là một bản nhạc trầm lặng với những nốt buồn lặp đi lặp lại, bỗng được tô điểm bằng những sắc màu rực rỡ của em. Em dẫn anh đi trên những con phố mà anh chưa từng biết, chỉ cho anh thấy vẻ đẹp của một bức tường đầy graffiti cũ kỹ, của một ngõ nhỏ phủ đầy hoa giấy, của một bầu trời đầy sao mà lâu rồi anh quên mất nó tồn tại. Em vẽ cho anh, những bức tranh đầy màu sắc, đôi khi là chân dung anh với đôi mắt không còn u sầu, đôi khi là những khung cảnh kỳ lạ từ trí tưởng tượng của em. Anh dẫn em đến những công trình kiến trúc mà anh đã thiết kế, giải thích cho em về vẻ đẹp của sự cân bằng, của ánh sáng và bóng tối, của những đường nét kiên cố vươn lên trời cao. Họ bù đắp cho nhau, hoàn thiện nhau. Anh dạy em cách nhìn thấy sự vững chãi, em dạy anh cách cảm nhận sự phù du. Tình yêu đến với họ không ồn ào, mà như một dòng suối ấm chảy âm thầm, len lỏi vào từng kẽ hở của tâm hồn, chữa lành những vết nứt mà thời gian và nỗi đau đã gây ra. Anh cười nhiều hơn, nụ cười làm sáng bừng cả khuôn mặt vốn nghiêm nghị. Em cũng bớt đi sự bồng bột, tìm thấy một điểm tựa bình yên trong vòng tay anh. Căn hộ nhỏ của anh, từ một nơi chỉ để ngủ, giờ ngập tràn những bức tranh của em, những chậu cây nhỏ em mang về, và hương thơm của những bữa ăn tối họ cùng nấu. Họ yêu nhau trong từng khoảnh khắc bình dị ấy, trong hơi ấm của nhau giữa đêm đông, trong những buổi sáng cùng nhau đón bình minh trên ban công nhỏ.

Nhưng cuộc đời vốn không phải là một bức tranh mãi tươi sáng. Một buổi sáng, em không đến nhà anh như thường lệ. Những cuộc gọi không được trả lời, tin nhắn chìm vào trong im lặng. Sự lo lắng trong anh lớn dần thành nỗi hoảng sợ. Anh lái xe như điên đến căn hộ nhỏ của em, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cánh cửa mở, và cảnh tượng hiện ra khiến máu trong người anh như đông đặc. Căn phòng ngổn ngang, những bức tranh vẽ dở vứt trên sàn, và em – nằm co quắp trên giường, khuôn mặt tái nhợt, mồ hôi ướt đẫm mái tóc. Một cơn đau quặn thắt, em thì thào tên anh bằng một giọng yếu ớt, đứt quãng. Anh vội vã bế em lên, lao xuống cầu thang, đặt em vào xe và phóng đến bệnh viện với tốc độ mà anh chưa từng dám lái. Con đường như dài vô tận, từng giây từng phút trôi qua là một sự tra tấn. Anh liên tục nói với em, nắm chặt tay em, cầu xin em hãy tỉnh táo, hãy nhìn anh. Bàn tay em lạnh ngắt trong tay anh.

Trong phòng cấp cứu, anh ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế dài lạnh lẽo, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi, khắc sâu thêm nỗi sợ hãi. Ký ức ùa về như thác lũ: những tiếng cười giòn tan của em, ánh mắt long lanh khi em say sưa kể về ý tưởng cho bức tranh mới, hơi ấm của em trong vòng tay anh. Anh sợ. Anh sợ mất em, sợ cuộc đời mình lại một lần nữa chìm vào bóng tối, sợ rằng những màu sắc rực rỡ kia sẽ vĩnh viễn biến mất. Anh cầu nguyện, dù chưa bao giờ thực sự tin vào điều đó, nhưng giờ đây, anh cầu xin bất kỳ đấng nào có thể nghe thấy, hãy để em được ở lại. Giờ khắc ấy, anh chợt nhận ra, đời anh đã không thể thiếu em. Em không chỉ là tình yêu, em là lý do để anh thức dậy mỗi sáng, là nguồn sáng trong đôi mắt anh, là hơi thở, là nhịp đập. Không có em, mọi thứ sẽ chỉ là sự tồn tại vô nghĩa.

Rồi bác sĩ bước ra, khuôn mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt an ủi. Em đã qua cơn nguy kịch. Căn bệnh viêm ruột thừa cấp tính đã được xử lý kịp thời. Anh ngồi bệt xuống sàn, nước mắt lần đầu tiên sau bao năm lăn dài trên má, không phải là nỗi buồn, mà là sự giải thoát, là lòng biết ơn tột cùng. Anh được vào phòng bệnh. Em nằm đó, yếu ớt và mong manh dưới lớp chăn trắng, nhưng đôi mắt đã mở ra, nhìn anh với một sự bình an lạ thường. Anh nắm lấy tay em, đưa lên môi hôn nhẹ. Không cần nói thành lời, tất cả nỗi sợ hãi, tình yêu và sự trân trọng đều truyền qua cái nắm tay ấy. Em mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng, và thì thầm: “Anh đừng sợ. Em sẽ không đi đâu cả. Đời em có anh mà.”

Kể từ ngày đó, không có gì thực sự thay đổi, nhưng cũng tất cả đều đã đổi khác. Tình yêu của họ không còn chỉ là những rung động ngọt ngào, mà đã được tôi luyện trong lửa đỏ của sự sợ hãi và thử thách, trở nên sâu sắc và vững chãi hơn bao giờ hết. Anh học cách chăm sóc em tỉ mỉ hơn, em học cách trân trọng sự bình yên mà anh mang lại. Họ cùng nhau đi qua mùa đông giá lạnh, cùng đón những tia nắng đầu tiên của mùa xuân. Và trong một buổi chiều vàng óng như mật ong, tại chính quán cà phê nơi họ gặp nhau, dưới ánh mắt chúc phúc của ông chủ quán thân thiết, anh quỳ xuống, mở chiếc hộp nhỏ trong đó lấp lánh một chiếc nhẫn đơn giản nhưng đầy ý nghĩa. Không cần những lời hoa mỹ, anh nhìn sâu vào đôi mắt em, nói lên điều giản dị nhất: “Đời anh có em là điều tuyệt vời nhất. Hãy ở bên anh, trọn đời.” Và qua làn nước mắt hạnh phúc, em gật đầu, tiếng “Em đồng ý” như khúc nhạc đẹp nhất mà anh từng được nghe.

Giờ đây, khi cùng nhau ngồi trên ban công căn hộ nhỏ, ngắm nhìn thành phố lên đèn, bàn tay này nắm lấy bàn tay kia, họ biết rằng cuộc đời này vẫn còn những khó khăn phía trước. Nhưng họ cũng biết rằng, chỉ cần có nhau, mọi thứ đều có thể vượt qua. Đời anh có em, không phải là sự hoàn hảo, mà là sự trọn vẹn. Là sự chấp nhận những khiếm khuyết, là cùng nhau xây dựng một thế giới riêng, nơi tình yêu và sự hiểu biết là nền tảng vững chắc nhất. Và trong ánh hoàng hôn cuối ngày, bóng của họ in lên tường, hòa làm một, như một lời hứa thầm lặng về một hành trình dài phía trước, nơi mỗi bước chân đều có hình bóng của người kia. Đời anh có em, và đó là định nghĩa đơn giản nhất về hạnh phúc.