Mối tình không thể

Mối tình không thể

Trong một thị trấn nhỏ ven sông, nơi những con thuyền đánh cá cũ kỹ nằm im lìm trên bến như những người già phơi mình dưới nắng chiều, có một ngôi nhà gỗ nhỏ nép mình dưới tán cây ngô đồng cổ thụ. Ở đó, tôi đã gặp Yến, một cô gái mà cuộc đời như một bản nhạc buồn được viết bởi số phận khắc nghiệt. Căn bệnh quái ác từ thuở lọt lòng đã cướp đi của cô đôi chân và cả một phần sức sống mãnh liệt, nhốt cô trong bốn bức tường với thế giới riêng là khung cửa sổ nhìn ra dòng sông lặng lẽ trôi. Cuộc đời cô là một chuỗi ngày đơn điệu, được điểm tô bằng mùi thuốc nam đắng ngắt, tiếng rên rỉ khe khẽ trong những đêm đau đớn, và ánh mắt thương xót của những người qua đường. Thế giới của Yến nhỏ bé và mong manh lắm, cho đến một ngày mùa thu, khi lá ngô đồng chuyển màu đỏ thẫm và rụng đầy sân, Minh bước vào.

Minh là một họa sĩ trẻ từ thành phố lớn, mang theo trong mình nỗi ám ảnh về cái đẹp và một tâm hồn đầy xáo động. Chàng trai đến thị trấn để tìm kiếm cảm hứng, để chạy trốn khỏi sự ồn ã và những khuôn mẫu ngột ngạt. Anh thuê căn gác nhỏ đối diện ngôi nhà của Yến. Và như một sự sắp đặt của số phận, từ khung cửa sổ căn gác ấy, anh nhìn thấy cô. Lần đầu tiên, đó chỉ là một thoáng nhìn về một cô gái gầy gò, da trắng đến tái mét, ngồi bất động trên chiếc xe lăn cũ kỹ, đôi mắt đăm đăm nhìn ra dòng sông. Nhưng ánh mắt ấy, nó không hề vô hồn hay cam chịu. Nó chất chứa một sự tĩnh lặng đến kỳ lạ, một sự quan sát sâu sắc và đầy suy tưởng về thế giới bên ngoài, như thể cô đang vẽ nên cả vũ trụ của riêng mình trong im lặng. Điều đó khiến trái tim người họa sĩ trẻ chợt thổn thức. Anh bắt đầu vẽ cô, những nét phác thảo đầu tiên bằng bút chì trên giấy, là hình ảnh một đóa hoa héo úa nhưng vẫn kiêu hãnh vươn mình đón lấy những tia nắng hiếm hoi cuối ngày.

Rồi một chiều, Minh mạnh dạn bước qua con đường nhỏ, gõ cửa nhà Yến. Cô ngạc nhiên, thậm chí là hoảng hốt, khi thấy một người lạ mặt, một chàng trai khỏe mạnh và đầy sức sống, xuất hiện trong không gian tĩnh lặng vốn có của mình. Nhưng sự chân thành trong ánh mắt Minh và những bức vẽ anh mang theo đã xóa tan mọi e dè. Từ đó, những cuộc gặp gỡ bắt đầu. Minh đến mỗi ngày, kể cho Yến nghe về thế giới rộng lớn ngoài kia, về những triển lãm tranh, về âm thanh của thành phố mà cô chưa từng được nghe, về mùi vị của những món ăn lạ. Anh đọc sách cho cô nghe, những cuốn tiểu thuyết lãng mạn mà trái tim cô chưa từng được biết đến. Còn Yến, cô cho anh thấy một thế giới khác, thế giới của sự tĩnh tại sâu thẳm, của những cảm nhận tinh tế về hương hoa ngô đồng thoảng qua trong gió, về âm thanh của dòng sông thay đổi theo từng khung giờ, về vẻ đẹp của những hạt mưa rơi trên tán lá. Cô dạy anh cách lắng nghe bằng trái tim, thay vì chỉ bằng đôi tai. Tình cảm của họ nảy nở một cách tự nhiên, như cỏ cây đâm chồi sau mưa. Đó là những rung động đầu đời ngọt ngào và trong trẻo đối với Yến, và với Minh, đó là thứ tình cảm khiến anh thấy mình được là chính mình, được sống chậm lại và yêu thương một cách sâu sắc. Anh không còn thấy cô là một cô gái tật nguyền đáng thương nữa, mà là một tâm hồn đẹp đẽ, mạnh mẽ và đáng trân trọng. Họ yêu nhau trong sự ngăn cản của xã hội và cả sự tự vẫn của chính bản thân Yến. Cô biết rõ sự chênh lệch giữa hai người, biết rõ mình là gánh nặng, nhưng tình yêu đã cho cô dũng khí để đón nhận dù chỉ là những phút giây hạnh phúc mong manh.

Cao trào của câu chuyện xảy đến vào một đêm mưa bão. Cơn bão dữ dội ập vào thị trấn, gió rít lên từng hồi ghê rợn, cây cối ngả nghiêng và dòng sông trở nên hung dữ. Cơn đau của Yến cũng đến dữ dội không kém, như những mũi dao đâm xuyên qua các khớp xương, khiến cô vật vã trên giường, thở hổn hển từng hơi ngắn. Cô gần như kiệt sức, trong căn nhà tối om vì mất điện, chỉ còn nghe tiếng mưa như trút nước và tiếng rên rỉ yếu ớt của chính mình. Trong cơn tuyệt vọng tột cùng, cô với lấy chiếc điện thoại cũ kỹ và gọi cho Minh. Chưa đầy mười phút sau, tiếng gõ cửa thình thịch vang lên. Minh đứng đó, ướt sũng từ đầu đến chân, nước mưa chảy ròng ròng trên khuôn mặt đầy lo âu. Anh đã chạy xuyên qua cơn bão để đến với cô. Anh đốt nến, sưởi ấm cho cô bằng hơi ấm của chính mình, nấu cho cô nồi thuốc, và ngồi đó suốt đêm, nắm chặt tay cô, thì thầm những lời động viên. Trong ánh nến bập bùng, đôi mắt họ gặp nhau, không cần lời nói, họ hiểu rằng không gì có thể chia cắt họ lúc này. Minh cúi xuống, hôn lên trán Yến, một nụ hôn dịu dàng, đầy yêu thương và trân trọng. Đó là nụ hôn đầu tiên và cũng là duy nhất của họ. Nó ấm áp đến mức xua tan đi mọi đau đớn thể xác, khiến Yến tin rằng, dù chỉ trong giây phút này, cô xứng đáng được yêu và được hạnh phúc.

Nhưng ngay sau đêm định mệnh ấy, bà ngoại của Yến – người đã chăm sóc cô suốt bao năm tháng – đã tìm gặp Minh. Bà không hề giận dữ, chỉ nhìn anh bằng đôi mắt đầy nỗi niềm và sự mệt mỏi. Bà kể cho anh nghe về tình trạng thực sự của Yến, những tiên lượng khắc nghiệt của bác sĩ, rằng cô có thể sẽ không thể qua nổi mùa đông năm nay. Giọng bà nghẹn lại: “Cháu trai, bà biết cháu có tấm lòng. Nhưng yêu nó, cháu chỉ khiến nó đau khổ hơn mà thôi. Nó sẽ phải vật lộn với cảm giác tội lỗi vì trói buộc cháu, vì là gánh nặng cho cháu. Nó cần được ra đi trong thanh thản, chứ không phải trong dằn vặt và lưu luyến. Hãy để nó yên, cháu ạ.” Những lời nói của bà như một gáo nước lạnh dội thẳng vào trái tim đang yêu say đắm của Minh. Anh nhận ra sự ích kỷ của bản thân. Tình yêu của anh, dù chân thành, có thể đang trở thành một cực hình tinh thần với Yến. Anh vật vã trong đau khớn, giằng xé giữa khát khao được ở bên và trách nhiệm phải buông tay vì hạnh phúc thực sự của người mình yêu.

Sáng hôm sau, Minh đến gặp Yến lần cuối. Cả hai im lặng. Họ không cần phải nói ra, vì trái tim họ đã cảm nhận được quyết định khắc nghiệt ấy. Không khí trong phòng ngột ngạt đến nghẹt thở, chỉ nghe tiếng kim rơi và nhịp thở nặng nề của họ. Minh đặt lên bàn một bức tranh, bức chân dung anh vẽ cô với nụ cười rạng rỡ nhất, đôi mắt sáng ngời đầy hy vọng mà anh từng mơ ước sẽ thấy ở cô trong tương lai. Yến nhìn bức tranh, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gò má xanh xao. Cô gật đầu, một cái gật đầu chấp nhận, cam chịu và đầy yêu thương. Cô hiểu. Cô hiểu hơn ai hết. Họ nhìn nhau lần cuối, ánh mắt hòa vào nhau như muốn in hình bóng của đối phương vào sâu thẳm tâm hồn, để mang theo xuống suốt phần đời còn lại. Rồi Minh quay lưng bước đi. Bước chân anh nặng trịch như đeo đá. Cánh cửa khép lại, khép luôn cả một thiên đường tình yêu ngắn ngủi mà họ đã dũng cảm xây dựng.

Một tháng sau, Minh nhận được tin Yến đã ra đi thanh thản trong giấc ngủ. Cô mất đi khi mùa đông vừa chớm về, trên tay vẫn ôm khung ảnh chứa bức chân dung anh vẽ. Anh trở lại thị trấn, đứng lặng trước ngôi mộ nhỏ của cô dưới gốc cây ngô đồng trơ trụi. Lá đỏ đã rụng hết, để lại những cành khẳng khiu vươn lên nền trời xám xịt. Không một lời trách móc, không một sự hối tiếc, chỉ là một nỗi buồn sâu thẳm và lặng im. Anh biết mình đã làm điều đúng đắn, dù đúng đắn thì thường đau đớn nhất. Mối tình của họ như một đóa hoa quý hiếm nở sai mùa, đẹp đến nao lòng nhưng không thể nào trường tồn. Nó tồn tại như một vết sẹo, một ký ức buồn nhưng thiêng liêng trong lòng người họa sĩ trẻ. Và trong những bức tranh sau này của Minh, người ta thường thấy hình ảnh một cô gái trên xe lăn, với đôi mắt đầy mộng mơ, lặng lẽ ngắm nhìn dòng sông cuộn chảy, như một sự tưởng niệm cho một mối tình không thể, đẹp và đau đến tận cùng.