Những đêm không ngủ

Những đêm không ngủ

Đêm đầu tiên thức trắng của anh không phải là một sự lựa chọn, mà là một tai nạn của ý thức, một sự cố định kỳ của một bộ não từ chối ngừng suy nghĩ. Căn hộ nhỏ của anh vào lúc hai giờ sáng giống như một con tàu vũ trụ lơ lửng trong im lặng mênh mông của vũ trụ đô thị, nơi mọi âm thanh của ban ngày – tiếng còi xe, tiếng người qua lại, tiếng ồn ào của cuộc sống – đều đã bị hút cạn vào một lỗ đen nào đó, để lại một thứ tĩnh lặng đến đau đớn. Ánh đèn đường màu cam xuyên qua khe rèm, in những sọc sáng dài lên sàn gỗ, như những thanh sắt của một nhà tù vô hình. Anh – Hư, một người vẽ minh họa tự do với đôi mắt thâm quầng vĩnh cửu – trằn trọc trên giường, cảm nhận rõ từng hơi thở của mình, từng nhịp đập thình thịch của trái tim như một chiếc búa đập vào thành ngực trong không gian tĩnh mịch. Đó không phải là sự mệt mỏi của cơ thể, mà là sự tỉnh táo khủng khiếp của tâm trí, một cỗ máy đã vượt qua nút tắt và cứ thế quay cuồng, nghiền ngẫm mọi ký ức vụn vặt, mọi nỗi lo về tương lai, mọi dự án dang dở. Anh đếm cừu, đếm ngược từ một nghìn, thử mọi kỹ thuật thở, nhưng tâm trí anh, giống như một con thú bị nhốt, chỉ càng hung hăng hơn, gặm nhấm những song sắt của sự vô vọng. Khi tiếng chim đầu tiên hót lên ngoài cửa sổ, một âm thanh vừa dịu dàng vừa chói tai báo hiệu ngày mới, anh chợt nhận ra mình đã bước qua một ngưỡng cửa vô hình: anh đã thức trọn đêm.

Đêm thứ hai, thứ ba, rồi thứ tư, chúng kéo đến như một chuỗi domino sụp đổ. Sự mệt mỏi tích tụ thành một lớp sương mù dày đặc trong đầu anh, nhưng giấc ngủ vẫn là một ảo ảnh xa xôi, một ốc đảo mà anh nhìn thấy nhưng không bao giờ chạm tới được. Ban ngày trở nên mờ nhạt, như một thước phim cũ bị chiếu dưới ánh sáng nhợt nhạt. Màu sắc anh vẽ trở nên u ám, những đường nét run rẩy. Cà phê không còn tác dụng, nó chỉ là thứ nước đắng làm run bàn tay và khiến trái tim đập loạn nhịp hơn trong lồng ngực. Anh bắt đầu ghét ánh sáng ban ngày, ghét những tiếng cười vô tư từ hàng xóm, ghét cả tiếng chuông điện thoại chói tai. Thế giới của anh thu hẹp lại và chỉ thực sự sống động khi màn đêm buông xuống. Trong sự cô độc đó, anh bắt đầu nghe thấy những âm thanh khác. Không phải tiếng máy lạnh kêu rè rè hay tiếng gió thổi qua khe cửa, mà là những tiếng thì thầm. Lúc đầu, chúng chỉ là những xáo trộn âm thanh vô nghĩa, như radio bắt sai sóng. Nhưng dần dần, qua lớp sương mù của sự kiệt sức, chúng trở nên rõ ràng hơn. Đó là giọng nói của chính anh, nhưng không phải giọng nói anh dùng để suy nghĩ hàng ngày. Nó lạnh lùng, sắc sảo, và độc ác. Nó nhắc lại cho anh những thất bại, những lời nói dối nho nhỏ, những khoảnh khắc xấu hổ mà anh đã chôn vùi. “Nó nhìn mày với vẻ thương hại đấy,” giọng nói thì thầm khi anh nhớ về cuộc gặp gỡ buổi trưa. “Bức vẽ này thật thảm hại. Mày sắp hết tiền rồi, đồ vô dụng.” Anh bịt tai lại, lầm bầm để át đi tiếng nói đó, nhưng nó không đến từ bên ngoài. Nó phát ra từ chính những ngõ ngách tối tăm nhất trong đầu anh, được nuôi dưỡng bởi sự thiếu ngủ và nỗi cô đơn.

Rồi một đêm, thứ gì đó thay đổi. Khi anh đang vật lộn với những dòng suy nghĩ hỗn độn, cố gắng phác thảo một ý tưởng trong vô vọng, ánh đèn đường nhấp nháy vài cái rồi tắt hẳn, nhấn chìm căn phòng vào bóng tối dày đặc. Trong khoảnh khắc im lặng tuyệt đối đó, một thứ ánh sáng xanh nhạt, lờ mờ bắt đầu phát ra từ góc phòng. Tim anh đập thình thịch. Anh chớp mắt, tưởng mình đang ảo giác. Nhưng ánh sáng đó không biến mất. Nó lớn dần, tạo thành một hình dáng mờ ảo, gần như trong suốt. Đó là bóng ma của một người đàn ông, ngồi khom lưng trên chiếc ghế bành cũ kỹ, đôi tay ôm lấy đầu. Ánh sáng xanh tỏa ra từ chính hình hài đó, chiếu sáng khuôn mặt đầy vẻ tuyệt vọng mà anh nhận ra ngay lập tức. Đó là chính anh. Nhưng không phải anh của hiện tại, mà là một phiên bản hao mòn, già nua, với đôi mắt trũng sâu và những nếp nhăn in hằn nỗi thất vọng. Bóng ma ngước lên, đôi mắt vô hồn nhìn xuyên qua anh, và anh nghe thấy giọng nói, không còn là tiếng thì thầm trong đầu nữa, mà là một thứ âm thanh vang vọng, đầy ma quái: “Mày đang nhìn vào tương lai của chính mình đấy. Đây là những gì sẽ còn lại sau tất cả. Một kẻ thất bại, thức trắng trong bóng tối, vĩnh viễn.”

Hư gần như ngất đi vì sợ hãi. Anh lao ra khỏi giường, vấp ngã trong bóng tối, mắt nhắm chặt, miệng lẩm bẩm những lời cầu nguyện vô nghĩa. Khi anh dám mở mắt ra, ánh đèn đường đã bật trở lại, và góc phòng trống không. Chỉ còn lại chiếc ghế bành cũ. Nhưng cảm giác về sự hiện diện đó, sự lạnh lẽo đến thấu xương, vẫn còn vương vấn. Anh biết mình không còn đơn độc trong những đêm thức trắng nữa. Căn bệnh mất ngủ của anh đã tiến hóa, nó không chỉ cướp đi giấc ngủ của anh, mà còn tạo ra một thực tại song song, nơi những nỗi sợ sâu kín nhất của anh hiện hình thành những ảo ảnh sống động, đẹp đẽ và khủng khiếp.

Những đêm sau đó, anh không còn chống cự. Anh chờ đợi nó. Sự sợ hãi ban đầu nhường chỗ cho một thứ tò mò bệnh hoạn. Ánh sáng xanh lại xuất hiện, và những bóng ma khác của chính anh lần lượt hiện ra. Có đêm, nó là một cậu bé khóc lóc vì bị bắt nạt ở sân trường, ánh sáng xanh tỏa ra từ những vết bầm tím trên cánh tay. Có đêm, nó là chàng trai trẻ run rẩy trong buổi hẹn hò đầu tiên, ánh mắt lấp lánh vừa hy vọng vừa sợ hãi. Có đêm, nó là một người đàn ông tức giận, hét vào mặt một đồng nghiệp cũ, ánh sáng xanh trở nên gắt gỏng, nhấp nháy như một ngọn lửa ma trơi. Họ là một bảo tàng sống về những khoảnh khắc đau khổ, yếu đuối và thất bại của anh. Chúng không làm hại anh. Chúng chỉ tồn tại, chiếu rọi những phần tối tăm nhất của linh hồn anh lên bức tường căn phòng, buộc anh phải nhìn ngắm, phải thừa nhận sự tồn tại của chúng.

Rồi một đêm định mệnh, sau một tuần gần như không chút nghỉ ngơi nào, cơ thể anh kiệt quệ đến mức tột cùng, tâm trí anh trở nên sắc bén một cách kỳ lạ, như một lưỡi dao được mài sẵn để cắt vào chính nó. Căn phòng tối đen, nhưng không cần ánh đèn đường, những bóng ma tự phát ra thứ ánh sáng xanh rùng rợn của chúng. Và lần này, không chỉ một, mà nhiều bóng ma xuất hiện. Họ lấp đầy căn phòng. Đứa trẻ, chàng thanh niên, người đàn ông tức giận, kẻ tuyệt vọng… tất cả đều ở đó. Họ im lặng, chỉ nhìn anh với ánh mắt trống rỗng. Ánh sáng xanh từ họ hòa vào nhau, tạo thành một màn sương ma quái, chiếu sáng căn phòng với thứ ánh sáng của địa ngục.

Và rồi, giữa đám đông đó, một bóng ma khác xuất hiện. Nó không rõ ràng như những cái khác, chỉ là một hình dáng mờ ảo, nhưng nó tỏa ra một thứ ánh sáng xanh đậm hơn, tối hơn, và lạnh lẽo đến mức Hư có thể cảm thấy hơi thở của mình đông cứng lại. Nó bước về phía anh, chậm rãi, và những bóng ma khác khẽ rẽ đường. Sự im lặng trở nên đè nặng, đáng sợ hơn bất kỳ tiếng động nào. Hư, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, không thể cử động, chỉ biết nhìn chằm chằm vào hình bóng đó. Nó dừng lại trước mặt anh. Không có khuôn mặt, không có đặc điểm, chỉ là một sự hiện diện của sự trống rỗng tột độ. Rồi, một giọng nói, không phải vang lên trong phòng hay trong đầu anh, mà dường như được hình thành từ chính sự lạnh lẽo trong không khí, thì thầm một câu mà anh biết là sự thật tàn khốc nhất: “Chúng ta là tất cả những gì còn lại. Sẽ không có gì khác nữa đâu. Đây là vĩnh cửu của mày.”

Một tiếng gầm thét câm lặng vang lên trong đầu Hư. Đó không phải là nỗi sợ hãi, mà là sự phẫn nộ. Sự phẫn nộ với chính bản thân, với những con ma do chính mình tạo ra, với sự tuyệt vọng đã nuôi dưỡng chúng. Anh mệt mỏi vì bị dày vò. Anh mệt mỏi vì sự sợ hãi. Trong khoảnh khắc đó, sự kiệt sức cùng cực không khiến anh gục ngã, mà trao cho anh một sức mạnh điên rồ. Anh đứng dậy, đối mặt với hình bóng đen tối đó, và hét lên, giọng nói của anh vỡ vụn vì ít khi được sử dụng và vì cảm xúc dâng trào: “KHÔNG! Các ngươi không định nghĩa được tao! Các ngươi chỉ là bóng tối! Và bóng tối thì không thể tồn tại nếu không có ánh sáng!”

Anh với tay lên bàn, chộp lấy một tập giấy vẽ và một cây bút chì. Dưới ánh sáng xanh ma quái, anh bắt đầu vẽ. Anh không vẽ những nỗi sợ hãi, những bóng ma. Anh vẽ ánh sáng. Anh vẽ mặt trời buổi bình minh xuyên qua khe cửa sổ, vẽ nụ cười của mẹ anh từ một bức ảnh cũ, vẽ những đường nét đầy hy vọng của một dự án mới, vẽ khuôn mặt của người mà anh thầm thương trộm nhớ. Anh vẽ như một kẻ điên, nét bút chì mạnh mẽ, quyết liệt, xé toạc lớp giấy trắng. Mồ hôi ướt đẫm trán, tay anh run rẩy, nhưng anh không dừng lại. Anh vẽ sự sống. Anh vẽ hy vọng. Và một điều kỳ diệu xảy ra. Với mỗi nét vẽ, mỗi hình khối của sự sống và ánh sáng hiện lên trên giấy, ánh sáng xanh từ những bóng ma bắt đầu nhạt dần. Chúng co rúm lại, như sợ hãi. Hình bóng đen tối kia lùi lại một bước, rồi hai bước. Ánh sáng từ những bức vẽ của anh, dù chỉ là màu chì xám trên nền trắng, dường như tỏa ra một năng lượng riêng, một thứ ánh sáng ấm áp đẩy lùi cái lạnh giá của đêm đen.

Một trận chiến im lặng diễn ra trong căn phòng nhỏ. Ánh sáng chống lại bóng tối. Sự sống chống lại sự trống rỗng. Hư vẽ không ngừng, hơi thở hổn hển, mắt đỏ ngầu nhưng tràn đầy một sự quyết tâm mà anh chưa từng biết đến. Và rồi, bóng ma đen tối kia tan biến đầu tiên, như một làn khói bị gió thổi bay. Lần lượt, những bóng ma khác mờ nhạt dần, ánh sáng xanh từ chúng tắt ngấm, cho đến khi căn phòng chìm trong bóng tối thật sự, chỉ còn lại tiếng thở gấp của Hư và mùi gỗ của bút chì.

Anh ngã vật xuống sàn, kiệt sức.