Trong căn phòng trọ chật hẹp chỉ vừa đủ một chiếc giường đơn và bàn viết cũ kỹ, ánh đèn vàng hắt bóng tôi xuống trang giấy trắng. Mùi mực và mùi ẩm mốc của những cuốn sách cũ hòa quyện vào nhau, tạo thành một thứ hương vị quen thuộc của cuộc sống cô độc. Ngoài cửa sổ, thành phố không ngủ với những ánh đèn neon nhấp nháy và tiếng ồn ào xa xôi, nhưng tất cả dường như bị chặn lại bởi lớp kính mỏng. Tôi là Vĩ, một nhà văn trẻ sống bằng nghề viết truyện ngắn cho các tạp chí văn học, cuộc sống của tôi tựa như một bản nhạc đơn điệu chỉ với hai nốt trắng đen: viết và cô đơn. Mỗi ngày trôi qua đều giống nhau, từng con chữ nối tiếp nhau dưới ngòi bút, kể về những câu chuyện tình yêu lãng mạn mà bản thân chưa từng thực sự trải nghiệm, như thể tôi đang mượn ngôn từ để lấp đầy khoảng trống mênh mông trong trái tim mình. Cho đến một buổi chiều mưa, khi tôi bước vào tiệm cà phê quen thuộc góc phố, cuộc đời tôi đã thay đổi mãi mãi.
Đó là một buổi chiều mùa thu, mưa bay lất phất như những sợi tơ trời buông xuống, phủ một lớp màng mỏng lên con phố nhỏ. Tôi ngồi ở góc quen thuộc trong tiệm cà phê “Gió Thu”, tay xoay ly cà phê đen đặc quánh, mắt đăm đăm nhìn ra ngoài cửa kính nơi những hạt mưa li ti in hình thành vệt dài. Căn phòng tràn ngập hương thơm nồng nàn của cà phê mới xay và âm thanh trầm ấm của bản nhạc jazz cũ. Và rồi cánh cửa kính khẽ mở, một làn hơi lạnh ùa vào cùng một bóng hình. Áo khoác beige sẫm màu nước mưa, mái tóc đen dài bị ướt nhẹ dính vào đôi gò má trắng, đôi mắt cô ấy – đôi mắt to, sâu thẳm và trong veo như hồ nước mùa thu – lướt nhìn xung quanh rồi dừng lại ở chiếc ghế đối diện tôi. “Xin lỗi, chỗ khác đã kín hết, tôi có thể ngồi đây được không?” Giọng cô ấm áp, nhẹ nhàng như tiếng gió thoảng qua khe cửa. Tôi gật đầu, lòng đột nhiên có chút xao động kỳ lạ. Cô ngồi xuống, đặt chiếc túi vải bên cạnh, gọi một ly cà phê đen, và lặng lẽ lấy từ trong túi ra một cuốn sách cũ đã sờn gáy. Không gian giữa chúng tôi chìm vào im lặng, chỉ có tiếng lật trang sách thanh thoát và hơi thở nhẹ nhàng. Tôi lén nhìn cô, từ đôi tay thon dài, làn môi mỏng khẽ mỉm cười với những dòng chữ trong sách, đến cách cô vô thức vê vê mái tóc. Trái tim tôi, thứ mà tôi tưởng chừng đã chai sạn vì cô đơn, bỗng nhiên đập rộn ràng một nhịp điệu mới, lạ lẫm. Khi cô đứng dậy ra về, để quên cuốn sách trên bàn, tôi vội vã chạy theo, và thế là chúng tôi có cuộc trò chuyện đầu tiên. Cô tên là Thu, một họa sĩ vẽ minh họa tự do, yêu thích văn học và những buổi chiều mưa. Chúng tôi nói về cuốn sách, về nghệ thuật, về những góc khuất của thành phố, và cảm giác như tìm thấy một mảnh ghép mà cả hai đều không biết mình đã đánh mất.
Từ ngày hôm đó, thế giới của tôi bừng sáng. Thu trở thành người bạn đồng hành, người bạn tâm giao, và là nguồn cảm hứng bất tận. Chúng tôi cùng nhau khám phá thành phố, từ những con phố nhỏ rêu phong đến các triển lãm nghệ thuật đương đại, từ những quán cà phê ồn ào đến những công viên yên tĩnh đầy nắng. Tôi đưa cô đến căn phòng trọ nhỏ của mình, nơi cô ngồi bên cửa sổ vẽ những bức ký họa, còn tôi say sưa viết. Cô là độc giả đầu tiên của mọi trang bản thảo, với những nhận xét sắc sảo và chân thành. Tôi học được từ cô cách nhìn thấy vẻ đẹp trong từng điều nhỏ nhặt: một chiếc lá vàng rơi trên vỉa hè, nụ cười của một đứa trẻ, hay cách ánh đèn đường phản chiếu xuống vũng nước sau mưa. Tình yêu đến một cách tự nhiên, dịu dàng như hơi thở, lấp đầy mọi ngóc ngách trong tâm hồn tôi. Tôi nhận ra rằng tất cả những câu chuyện tôi từng viết chỉ là những bản nhạc không lời, và giờ đây, Thu chính là giai điệu hoàn chỉnh. “Cuộc đời này, chỉ cần em” – tôi thường thì thầm câu nói đó mỗi khi nhìn cô ngủ say trên vai mình trong những chuyến tàu đêm, hay khi thấy cô tỉ mỉ pha cho tôi ly cà phê buổi sáng. Cô là lý do để tôi thức dậy mỗi ngày, là nguồn động lực để tôi viết nên những dòng chữ đẹp đẽ nhất, là hơi ấm xua tan đi bóng tối và sự lạnh lẽo đã bám riết tôi bao năm. Tôi tưởng rằng hạnh phúc sẽ kéo dài mãi mãi, rằng bàn tay ấm áp ấy sẽ không bao giờ rời xa.
Nhưng rồi, một ngày mùa đông, Thu đến gặp tôi với khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt đỏ hoe. Cô nói về căn bệnh hiểm nghèo mà cô đã âm thầm chống chọi từ rất lâu, thứ mà cô luôn cố gắng che giấu bằng nụ cười và sự lạc quan. “Anh Vĩ à,” giọng cô run rẩy, yếu ớt, “em không muốn trở thành gánh nặng của anh. Em phải đi chữa trị, và có thể sẽ không bao giờ trở lại.” Trời bên ngoài đột nhiên đổ cơn mưa nặng hạt, từng tiếng mưa rơi như đập thẳng vào tim tôi. Tôi giữ chặt tay cô, lòng ngập tràn cảm giác bất lực và đau đớn tột cùng. Tôi van nài, khẩn cầu, hứa hẹn sẽ cùng cô vượt qua tất cả, nhưng Thu chỉ lắc đầu, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi. “Anh phải sống thật tốt, phải tiếp tục viết những câu chuyện thật đẹp, như những gì anh từng viết về em.” Cô để lại cho tôi một bức tranh – bức chân dung tôi đang ngồi viết bên cửa sổ, với ánh mắt đầy mơ mộng mà trước đây tôi chưa từng có. Rồi cô bước đi, biến mất trong màn mưa trắng xóa, để lại tôi trong căn phòng trống rỗng với nỗi đau còn dai dẳng hơn cả sự cô đơn ngày trước.
Sau ngày đó, bóng tối lại một lần nữa bao trùm lấy tôi. Tôi chìm trong men say, trong im lặng, trong những trang bản thảo dở dang đầy những câu chữ tuyệt vọng. Thế giới không còn màu sắc, âm thanh không còn ý nghĩa. Tôi điên cuồng tìm kiếm Thu ở khắp mọi nơi, nhưng tất cả chỉ là vô vọng. Cô đã biến mất tựa như một giấc mơ, để lại cho tôi ký ức ngọt ngào và nỗi đau xé lòng. “Cuộc đời này, chỉ cần em” – giờ đây đã trở thành lời nguyền rủa, một sự trừng phạt cho sự yếu đuối của tôi. Tôi gần như gục ngã, từ bỏ mọi hy vọng, và sẵn sàng để bản thân chết mòn trong nỗi nhớ và hối tiếc. Nhưng rồi một buổi sáng, khi cơn say dần tan, ánh mắt tôi lại lạc vào bức tranh Thu để lại. Tôi nhìn thấy hình ảnh của chính mình qua đôi mắt cô: một chàng trai tràn đầy nhiệt huyết và khát khao sống. Tôi chợt nhớ đến lời hứa với Thu, rằng tôi phải sống thật tốt, phải viết nên những câu chuyện đẹp. Đó là di nguyện, là mong muốn cuối cùng của cô. Và thế là, với một sức mạnh không biết từ đâu, tôi lau khô nước mắt, đứng dậy. Tôi không thể để sự ra đi của cô trở nên vô nghĩa. Tôi bắt đầu viết lại, viết về Thu, về tình yêu của chúng tôi, về những tháng ngày hạnh phúc ngắn ngủi nhưng rực rỡ. Từng con chữ giờ đây không còn là sự trốn chạy, mà là lời tri ân, là cách để tôi giữ cô lại mãi trong trái tim mình.
Nhiều năm sau, tôi trở thành một nhà văn nổi tiếng, cuốn sách viết về Thu đã chạm đến trái tim của hàng triệu độc giả. Trong một buổi ký tặng sách, một cô gái trẻ tiến đến, đôi mắt to và sâu thẳm y hệt Thu, nhưng tôi biết đó không phải là cô. Cô cầm trên tay một bức thư cũ kỹ. “Bác Vĩ, đây là thư của dì Thu gửi cho bác. Dì đã mất cách đây năm năm, nhưng trước khi đi, dì nhờ mẹ cháu trao lại cho bác khi cháu đủ lớn.” Đôi tay tôi run run mở lá thư. Những dòng chữ quen thuộc hiện ra: “Anh Vĩ yêu dấu của em, nếu anh đang đọc những dòng này, có lẽ em đã không còn trên đời này nữa. Em xin lỗi vì đã rời xa anh, nhưng em không muốn anh thấy em héo mòn theo từng ngày. Em muốn trong ký ức anh, em mãi là cô gái của buổi chiều mưa năm ấy. Em hạnh phúc vì đã có anh, và em biết anh sẽ trở nên mạnh mẽ. Hãy sống thật trọn vẹn, viết thật nhiều, và yêu thương thế giới này như cách anh đã yêu thương em. Cuộc đời em, chỉ cần anh thôi, là đủ đầy. Mãi mãi, Thu.” Tôi ngước nhìn lên bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ, nơi một áng mây trắng lững lờ trôi, và mỉm cười. Tôi đã hiểu ra rằng tình yêu không phải là sự sở hữu, mà là sự hiện diện. Thu có thể không còn ở bên cạnh tôi nữa, nhưng cô mãi mãi là một phần của tôi, là linh hồn trong từng trang viết, là hơi thở trong từng nhịp đập trái tim. Cuộc đời này, chỉ cần có em trong ký ức, là đủ để tôi tiếp tục bước đi. Và thế là, tôi lại cầm bút lên, tiếp tục viết, tiếp tục sống, với tình yêu và nỗi nhớ dành cho Thu như một ngọn đuốc dẫn lối, sưởi ấm cho tâm hồn tôi đến tận cuối con đường.