Tôi tên là Vy, năm nay 29 tuổi. Ở thời điểm hiện tại, tôi là stylist cho nhiều hoa hậu, MC, doanh nhân và người nổi tiếng.
Nhưng ít ai biết, tôi từng là sinh viên bị đình chỉ học chỉ vì… ăn mặc khác số đông.
⸻
Tôi sinh ra và lớn lên ở Huế. Gia đình tôi nề nếp, nền tảng, mẹ là giáo viên cấp 2, ba là nhân viên thư viện. Tôi thi đậu khoa Sư phạm Văn một trường đại học lớn ở TP.HCM, tất cả họ hàng đều mừng. “Nó giống mẹ, ngoan, hiền, chắc chắn sẽ trở thành cô giáo.”
Nhưng tôi thì không nghĩ vậy.
Tôi không ghét việc dạy. Nhưng tôi yêu thời trang – yêu cách người ta có thể kể một câu chuyện chỉ bằng màu sắc và vải vóc.
Tôi không có nhiều tiền, nên tự phối đồ từ đồ si. Tôi mặc váy rộng, áo sơ mi oversize, mix boots cũ với khăn vintage. Có hôm tôi quấn khăn như turban, có hôm tô môi đậm như người mẫu Hàn Quốc. Bạn bè bảo: “Mày nhìn như fashionista lỗi thời ấy, mà đẹp lạ.”
Tôi không ăn mặc hở. Nhưng tôi… không giống số đông.
⸻
Học kỳ hai năm hai, một hôm đang ngồi học thì tôi bị gọi lên văn phòng khoa.
Trưởng khoa – cũng là vợ hiệu trưởng – đưa tôi một bức ảnh. Là ảnh tôi hôm trước mặc quần culottes, áo lưới bên ngoài áo hai dây đen.
“Em thấy sinh viên sư phạm nên ăn mặc như thế này à?”
Tôi hơi bất ngờ, nhưng vẫn bình tĩnh:
“Dạ, em nghĩ trang phục của em không phản cảm và không vi phạm nội quy.”
Bà ta trừng mắt:
“Chúng tôi không cần sinh viên cãi lý. Chúng tôi cần giáo viên tương lai biết thế nào là đạo đức tác phong.”
Ba hôm sau, tôi nhận quyết định đình chỉ học một học kỳ vì “vi phạm quy tắc ứng xử của sinh viên ngành Sư phạm.”
Tôi chết lặng.
⸻
Tôi gọi điện về nhà, mẹ khóc ròng. Bà bảo:
“Con cứ học yên ổn thôi. Sao phải nổi bật? Sao phải khác người?”
Tôi không biết nói sao. Tôi chỉ biết, tôi chưa từng làm điều gì sai trái. Tôi không hút thuốc, không nói tục, không phản giáo viên – tôi chỉ… khác với hình ảnh họ muốn.
Tôi không trở lại trường nữa. Tôi xin làm phụ bán hàng cho một shop quần áo local brand ở quận 3.
Ở đó, lần đầu tiên tôi thấy khách hàng sẵn sàng bỏ 3 triệu chỉ vì một chiếc áo khoác hợp dáng. Tôi học cách mix & match, phối layer, lên concept chụp hình.
3 năm sau, tôi mở một tài khoản Instagram chia sẻ outfit mỗi ngày. Sau 3 tháng, 20.000 follow. 6 tháng, tôi được book làm stylist cho một thương hiệu nội y.
⸻
Năm thứ 5 kể từ ngày bị đình chỉ, tôi là stylist độc lập, hợp tác với nhiều tạp chí. Một ngày, tôi nhận được email:
“Kính gửi stylist Vy, chúng tôi là đại diện học viện quốc tế X. Chúng tôi muốn mời bạn làm hình ảnh cho một dự án Hoa khôi cấp học viện. Học sinh tham gia là con gái của hiệu trưởng trường.”
Tôi đọc tên hiệu trưởng – chính là ông hiệu trưởng trường cũ của tôi.
Tôi không phản ứng. Tôi chỉ nhận lời.
⸻
Ngày gặp đầu tiên, con gái hiệu trưởng – bé Trinh – nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên:
“Chị là Vy? Chị từng học Văn phải không?”
Tôi gật đầu:
“Chị bị đình chỉ vì ăn mặc không giống ai.”
Bé Trinh cười khúc khích:
“Em biết! Mẹ em hay nhắc chuyện đó. Nhưng giờ chị nổi tiếng quá trời.”
Tôi không nói gì. Tôi chỉ chọn màu áo cho em, mix đồ, làm tóc, dựng ánh sáng, chụp ảnh.
Ba tuần sau, em đoạt giải Hoa khôi, nổi bật nhờ phong cách tối giản, sang trọng, không màu mè.
Báo chí viết:
“Stylist Vy đứng sau thần thái vượt tuổi của thí sinh Trinh – con gái hiệu trưởng Học viện X.”
⸻
Một tuần sau, tôi nhận được email từ trường cũ:
“Chúng tôi muốn mời bạn quay lại chia sẻ với sinh viên ngành Sư phạm về tư duy hình ảnh hiện đại.”
Tôi cười.
Tôi không trả lời thư đó. Tôi không cần quay lại. Vì tôi biết: tôi không cần sự công nhận từ nơi từng đẩy tôi ra chỉ vì tôi không giống họ.
⸻
Tôi không trả đũa. Không kể xấu ai. Tôi chỉ trưởng thành, theo cách của riêng mình.
Ngày xưa, tôi bị đình chỉ học vì một chiếc áo lưới. Ngày nay, tôi là người tạo ra cả trào lưu về cách mặc đồ có lớp.