1. Tình yêu và tình bạn – tưởng là mãi mãi
Tôi tên Hương, năm nay 29 tuổi. Trước đây, tôi và Linh là bạn thân từ cấp 3 đến hết đại học. Còn Long – người yêu cũ của tôi – là bạn học của Linh ở đại học kinh tế.
Linh giới thiệu tôi với Long. Chúng tôi bên nhau 4 năm. Tôi nghĩ mình may mắn khi vừa có bạn thân bên cạnh, vừa có người yêu tâm lý.
Tôi chưa từng nghi ngờ. Bởi vì khi bạn thân và người yêu đều nói: “Anh xem Linh như em gái,” tôi tin.
Cho đến một ngày…
⸻
2. Sự thật không cần bắt quả tang
Một lần, tôi say rượu, ngủ nhờ nhà Linh. Nửa đêm, tôi tỉnh dậy vì khát nước, vô tình nghe tiếng thì thầm từ phòng Linh:
“Em sợ Hương biết lắm.”
Giọng đàn ông đáp:
“Không sao. Cô ta ngốc lắm. Anh xử lý được.”
Tôi chết lặng. Cái tên “cô ta” ấy – là tôi.
Sáng hôm sau, tôi không nói gì. Tôi chỉ gửi cho cả hai bức ảnh trích từ camera mini tôi từng gắn trong balo – vốn để quay vlog du lịch, không ngờ lại ghi lại cảnh họ ôm nhau trong thang máy 3 hôm trước.
⸻
3. Cú đá gọn gàng – và cú nhục không ngờ
Long nhắn:
“Xin lỗi. Nhưng anh chưa từng yêu em nhiều như em tưởng.”
Linh nhắn:
“Nếu mày giỏi thì giữ được nó. Đừng trách người khác đẹp và khôn hơn mày.”
Ba tháng sau, họ cưới. Đám cưới rình rang. Tôi không được mời. Nhưng bạn bè chung gửi tôi đoạn clip cô dâu nói trong tiệc:
“Em cảm ơn anh vì đã chọn em, chứ không phải… một đứa chỉ biết đi làm văn phòng lương 8 triệu mà mơ mộng viển vông.”
Tôi không khóc. Tôi chỉ rời khỏi Hà Nội ngay sáng hôm sau.
⸻
4. Sài Gòn – nơi tôi bắt đầu làm lại
Tôi vào Sài Gòn, ở nhờ nhà dì, làm nhân viên content cho một startup công nghệ tài chính. Không ai biết quá khứ của tôi ở đây.
Ban ngày, tôi làm việc. Ban đêm, tôi học thêm tài chính cá nhân, marketing và đầu tư. Một năm sau, tôi được thăng lên trưởng phòng, lương 35 triệu/tháng.
Năm thứ hai, tôi góp vốn mở công ty riêng – chuyên xử lý truyền thông và tài chính cho các startup vừa gọi được vốn. Tôi không làm để nổi tiếng, tôi làm để tự do.
Năm thứ ba, tôi có tài khoản chứng khoán gần 7 con số, và đầu tư vào 4 công ty vừa & nhỏ.
⸻
5. Cuộc gặp định mệnh – ngồi đối diện với “vợ chồng bạn thân”
Một hôm, tôi được mời làm giám khảo cho một chương trình gọi vốn khởi nghiệp, livestream trên sóng YouTube.
Một trong những đội pitching là công ty mới thành lập trong ngành mỹ phẩm – và CEO, đồng sáng lập là… Linh và Long.
Khi tôi bước vào phòng họp kín để nghe họ trình bày trước, Linh tái mặt. Long cười gượng.
Tôi bình thản gật đầu:
“Lâu rồi không gặp. Nghe nói mỹ phẩm bên em đang cần vốn à?”
⸻
6. Tôi duyệt – nhưng là để nhắc họ nhớ
Họ trình bày khá tốt – ý tưởng không tệ, chỉ thiếu nền tảng tài chính và hệ thống bán hàng. Tôi hỏi đúng vào điểm yếu:
“Hai người có từng có kinh nghiệm vận hành chuỗi bán lẻ chưa? Hay chỉ là muốn đi tắt nhờ PR từ người quen?”
Linh run, ấp úng. Long nhìn tôi – ánh mắt không còn tự tin như 3 năm trước.
Kết quả:
•Tôi duyệt góp vốn 1 tỷ, nhưng yêu cầu 65% cổ phần, toàn quyền vận hành.
•Họ chỉ là người sáng lập danh nghĩa.
Linh ngạc nhiên:
“Chị thật sự muốn đầu tư? Sau tất cả?”
Tôi mỉm cười:
“Không phải vì chị. Vì thị trường.”
⸻
7. Họ nhận tiền – và bắt đầu “trả giá”
Ba tháng sau, tôi thay toàn bộ đội vận hành.
•Linh bị chuyển làm nhân viên PR
•Long làm quản lý chi nhánh showroom
→ Tôi cắt toàn bộ quyền quyết định tài chính.
Một ngày, Linh bước vào phòng tôi, bật khóc:
“Chị có thể tha cho em không? Em biết sai rồi. Chỉ là ngày đó em… dại.”
Tôi đáp, không cảm xúc:
“Em không sai vì đã yêu người yêu cũ của chị. Em sai vì xem thường chị, vì nghĩ chị nghèo sẽ mãi ở dưới chân em.”
⸻
8. Tôi rút vốn – để họ tự sống với những gì còn lại
Khi công ty bắt đầu có lãi, tôi quyết định bán lại cổ phần cho một tập đoàn nước ngoài.
Tôi rút sạch vốn gốc + lãi. Giao toàn bộ lại cho họ – với một điều kiện:
“Không được phép thay đổi thương hiệu gốc tôi đã tạo. Và không được dùng danh nghĩa ‘sáng lập’ trên hồ sơ truyền thông.”
Họ đồng ý – không có lựa chọn nào khác.
Tôi rời đi, không ngoảnh lại.
⸻
9. Kết thúc – tôi không cần trả đũa. Vì chính họ đã làm điều đó rồi
Tôi từng là cô gái bị cướp người yêu, bị sỉ nhục, bị coi như vô dụng.
Ba năm sau, tôi không phải đứng dậy để “trả thù” – mà để đứng cao đến mức họ phải ngẩng đầu nhìn.
Tôi chưa từng xấu hổ vì mình nghèo. Tôi chỉ xấu hổ nếu mình biến thành phiên bản nhỏ nhen như họ từng là.
Và đến cuối cùng, tôi vẫn giữ được cái tôi – không cần đi đường tắt, không cần hạ thấp nhân cách – mà vẫn đến được đích.