Anh là định mệnh của em

Anh là định mệnh của em

Ánh trăng vàng óng như mật ong đổ tràn qua khung cửa sổ, rải những vệt sáng lấp lánh lên sàn gỗ cũ kỹ. Trong căn phòng nhỏ ấm áp mùi sách và hương hoa oải hương khô, tiếng bút máy sột soạt trên giấy là âm thanh duy nhất vang lên trong đêm tĩnh mịch. Linh, một cô gái với đôi mắt to đầy mộng mơ và trái tim luôn khát khao những điều huyền bí, đang cặm cụi ghi lại những dòng tâm sự cuối ngày. Cô luôn tin rằng mỗi người đều có một định mệnh được viết sẵn, một nửa hoàn hảo nào đó đang lang thang đâu đó trên thế gian rộng lớn, và nhiệm vụ của cô là… chờ đợi. Sự chờ đợi đó đôi khi khiến cô có chút cô độc, nhưng nó cũng lấp đầy trái tim cô bằng một niềm hy vọng kỳ lạ.

Rồi một buổi chiều mùa thu, khi những chiếc lá vàng rơi xào xạc dưới bước chân người qua lại, định mệnh ấy đã gõ cửa cuộc đời cô theo cách không thể nào ngờ tới. Trong một hiệu sách cũ kỹ nằm nép mình ở con ngõ nhỏ, Linh tình cờ tìm thấy một cuốn nhật ký cũ kỹ, bìa da đã sờn màu, nằm im lìm ở góc khuất nhất của kệ sách. Không có tên tác giả, không một dòng chú thích. Như một sức mạnh vô hình dẫn lối, cô mở nó ra. Những dòng chữ nắn nót, mạnh mẽ và đầy chiêm nghiệm hiện ra, kể về một người đàn ông – anh ta viết về những ước mơ, nỗi sợ hãi, về nỗi cô đơn giữa đám đông và một niềm tin sắt đá rằng ở đâu đó, có một người hiểu được tiếng nói trong tâm hồn anh. Trang cuối cùng, một dòng chữ khiến trái tim Linh thổn thức: *“Liệu có bao giờ em tìm thấy anh? Liệu em có nhận ra anh giữa muôn ngàn người xa lạ?”* Cô đứng lặng người, cảm giác kỳ lạ như một luồng điện chạy dọc sống lưng. Cuốn nhật ký ấy không đơn thuần là những dòng chữ, nó là tiếng vọng từ một tâm hồn đồng điệu, là mảnh ghép còn thiếu mà cô đã đi tìm bấy lâu. Cô mua nó như nắm lấy một sợi chỉ vô hình dẫn lối.

Những ngày sau đó, cuốn nhật ký trở thành thế giới của cô. Linh đắm mình trong từng câu chữ, cảm nhận từng nỗi niềm của người đàn ông bí ẩn ấy. Cô biết anh thích mùi cà phê rang vào sáng sớm, biết anh sợ độ cao nhưng lại yêu cảm giác được ngắm nhìn thành phố từ những nơi cao nhất, biết anh có một nỗi ám ảnh về một giấc mơ tái diễn nơi anh luôn chạy về một phía ánh sáng nhưng không bao giờ chạm tới. Cô bắt đầu viết thư cho anh, những bức thư dài gửi vào khoảng không, ghi vào một cuốn sổ mới, như thể đang trò chuyện với một người bạn tâm giao đã quen biết từ kiếp nào. Cô kể cho anh nghe về ngày của mình, về những suy nghĩ nông nổi, về niềm tin của cô vào những dấu hiệu của vũ trụ. Tâm hồn cô, qua những trang viết ấy, dần dần mở ra và hòa quyện với một tâm hồn khác mà cô chưa từng gặp mặt.

Và rồi, những dấu hiệu ấy thực sự xuất hiện. Một buổi sáng, tại quán cà phê nhỏ cô thường ngồi đọc sách, một người đàn ông bước vào. Anh cao, dáng vẻ điềm tĩnh nhưng đôi mắt lại ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm, phảng phất nét cô độc giống như những gì cô đã đọc. Anh gọi một ly cà phê đen, không đường, và ngồi ở góc bàn cạnh cửa sổ – thói quen được miêu tả trong nhật ký. Trái tim Linh đập loạn nhịp. Khi anh rời đi, trên chiếc ghế anh ngồi, một tờ giấy nhỏ rơi ra. Linh nhặt lên, đó là một phác thảo nhỏ cảnh quán cà phê với những nét vẽ nguệch ngoạc nhưng đầy cảm xúc, và ở góc trang, một chữ ký quen thuộc: *K.* – chữ cái được nhắc đi nhắc lại nhiều lần trong nhật ký như một biệt danh anh tự đặt cho mình. Cô chạy vội ra ngoài, nhưng anh đã biến mất giữa dòng người hối hả. Sự tiếc nuối và một niềm phấn khích khó tả trào dâng trong cô. Vũ trụ đang thực sự gửi cho cô những thông điệp.

Sự trùng hợp không dừng lại ở đó. Cô thấy bức phác thảo tương tự được triển lãm trong một phòng tranh nhỏ, nghe người ta nhắc đến một kiến trúc sư trẻ tài năng tên Khôi với biệt danh “K” và một vẻ ngoài lạnh lùng khó gần. Linh lần theo từng manh mối nhỏ, từng mảnh ghép rời rạc, như thể đang chơi một trò chơi săn tìm kho báu mà phần thưởng là cả một định mệnh. Cô đến những nơi anh từng miêu tả trong nhật ký: công viên có hồ nước vào buổi chiều tà, con phố nhỏ với những ngôi nhà cổ màu vàng, thậm chí là một tiệm bánh cũ nơi anh từng nhớ về hương vị bánh mì nướng của bà ngoại. Mỗi bước chân, cô cảm thấy mình đang tiến gần hơn đến anh, đến câu trả lời cho lời thì thầm trong trái tim mình.

Cuối cùng, tại một buổi triển lãm nghệ thuật đêm, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, cô thấy anh. Khôi đang đứng một mình trước bức tranh lớn vẽ một cánh đồng hoa bất tận dưới bầu trời đầy sao – một hình ảnh anh đã từng viết là ước mơ được chạy thả mình vào. Trái tim Linh như ngừng đập. Cô tiến lại gần, không chút do dự, cuốn nhật ký cũ kỹ trong tay nắm chặt như một tấm bùa hộ mệnh. “Anh có phải là chủ nhân của cuốn nhật ký này không?” – giọng cô run nhẹ, nhưng đầy quyết tâm. Khôi quay lại, ánh mắt anh ngạc nhiên, rồi chợt co lại khi nhận ra vật trong tay cô. Sự ngờ vực và một chút gì đó như đau đớn thoáng qua trong đáy mắt anh. “Cô lấy nó ở đâu?” – giọng anh trầm và lạnh lùng, khác xa với sự ấm áp trong những dòng chữ. Linh, với tất cả sự chân thành, kể lại câu chuyện của mình, về việc cô tìm thấy cuốn nhật ký, về những bức thư cô viết, về những dấu hiệu cô đã theo dõi. Cô đưa cho anh cuốn sổ ghi chép những lá thư của mình. Anh im lặng, lật từng trang, khuôn mặt lạnh lùng dần tan biến, thay vào đó là sự xúc động không giấu nổi. Những dòng chữ của cô đã chạm vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim tưởng chừng đã đóng băng của anh. “Anh chính là người tôi đã đợi chờ” – Linh thì thầm, đôi mắt long lanh ngấn lệ. Khôi nhìn cô, lần đầu tiên, ánh mắt anh dịu lại, một tia sáng ấm áp lóe lên. “Có lẽ… đúng vậy” – anh khẽ nói, giọng run run.

Họ bắt đầu gặp gỡ. Những buổi trò chuyện đầu tiên còn đầy ngượng ngùng và dè dặt, nhất là từ phía Khôi. Anh vẫn mang theo bức tường thành bảo vệ trái tim đã từng tổn thương. Nhưng Linh, với sự kiên nhẫn và tình yêu thương vô điều kiện, từng chút một phá vỡ lớp vỏ bọc ấy. Cô đưa anh đến những nơi vui vẻ, kể cho anh nghe những câu chuyện hài hước, và quan trọng nhất, cô lắng nghe anh. Cô hiểu những nỗi sợ, những vết sẹo trong quá khứ mà anh chưa từng thổ lộ cùng ai. Và anh, dần dần, học cách mở lòng. Anh kể cho cô nghe về tuổi thơ thiếu vắng tình thương, về những thất bại trong công việc khiến anh thu mình lại, về nỗi cô đơn đã dẫn anh đến với những trang nhật ký như một cách giải thoát. Tâm hồn họ, hai mảnh ghép tưởng chừng không liên quan, giờ đây khớp lại với nhau một cách hoàn hảo. Anh dẫn cô đến những nơi anh yêu thích, chỉ cho cô xem thế giới qua lăng kính của một kiến trúc sư, và cùng cô lên kế hoạch cho những chuyến phiêu lưu mới. Tình yêu của họ không ồn ào, mà nó nhẹ nhàng, sâu lắng như một dòng sông êm đềm chảy, chữa lành những vết thương và lấp đầy những khoảng trống trong nhau.

Rồi một ngày, dưới gốc cây cổ thụ nơi anh từng viết rất nhiều trang nhật ký, nơi những tán lá xum xuê tạo thành một vòm trời xanh biếc, Khôi đưa cho Linh một món quà. Đó là một cuốn sổ bìa da mới, bên trong là những bức vẽ anh phác họa lại khuôn mặt cô trong mọi khoảnh khắc: khi cười, khi suy tư, khi đang say sưa đọc sách. Và ở trang cuối cùng, anh viết: *“Cảm ơn em vì đã tìm thấy anh. Cảm ơn em vì đã không bỏ cuộc. Anh luôn tin rằng mọi thứ đều được sắp đặt, và em chính là sự sắp đặt tuyệt vời nhất định mệnh dành cho anh. Em là định mệnh của anh.”* Linh đọc những dòng chữ ấy, nước mắt cô lăn dài trên má, nhưng đó là những giọt nước mắt của hạnh phúc tột cùng, của sự viên mãn sau một hành trình dài chờ đợi và tìm kiếm. Cô ngước nhìn anh, đôi mắt đẫm lệ nhưng nở một nụ cười rạng rỡ nhất. “Và anh cũng là định mệnh của em” – cô thì thầm đáp lại.

Họ đứng đó, dưới tán cây cổ thụ, trong vòng tay của nhau, như hai mảnh ghép cuối cùng của một bức tranh hoàn chỉnh. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, rải những đốm sáng vàng lên mặt đất, tạo thành một khung cảnh đẹp như cổ tích. Họ đã tìm thấy nhau không phải bằng sự tình cờ may mắn, mà bằng sự dẫn lối của trái tim, bằng lòng can đảm bước theo những dấu hiệu của số phận và quan trọng nhất, bằng sự đồng điệu của hai tâm hồn cô đơn đã tìm thấy tiếng nói chung. Câu chuyện của họ là minh chứng cho một tình yêu được viết nên bởi định mệnh, một thứ tình yêu mà khi đã tìm thấy, người ta biết rằng mình sẽ không bao giờ phải cô đơn nữa, bởi họ đã tìm thấy ngôi nhà thực sự trong trái tim của nhau. Và cuốn nhật ký cũ kỹ ngày nào, giờ đây đã trở thành cuốn sách đầu tiên trong một câu chuyện tình yêu dài vô tận, được viết tiếp bởi cả hai, với những trang mới tràn ngập hạnh phúc và niềm tin vào một tương lai tươi sáng phía trước.