Trong căn phòng trị liệu ngập tràn mùi tinh dầu oải hương và ánh sáng vàng ấm áp, bàn tay anh, Thanh, run rẩy nắm lấy tay tôi, Lan. Những ngón tay anh gầy guộc, lạnh ngắt, và đầy những vết xước mới từ một cơn hoảng loạn nào đó tôi không chứng kiến. Đôi mắt anh, vốn từng sáng ngời như sao trời trong những đêm chúng tôi ngồi trên sân thượng ngắm thành phố, giờ đây mờ đục, nhìn xuyên qua tôi như thể tôi là một bóng ma bằng thủy tinh. Anh không còn là chàng họa sĩ tài hoa với nụ cười rạng rỡ có thể xua tan mọi u ám của tôi nữa. Căn bệnh trầm cảm và rối loạn lo âu sau một biến cố tai nạn đã biến anh thành một cái bóng mỏng manh, một phiên bản méo mó của chính mình. Tôi siết chặt tay anh, thì thầm như một lời nguyện cầu, một câu thần chú tôi tự vẽ nên để giữ mình khỏi lạc lối: “Anh mãi là của em, Thanh ạ. Dù thế nào đi nữa, em cũng không buông tay đâu.”
Hành trình đưa anh trở lại từ vực sâu ấy là một cuộc chiến dài đằng đẵng, mỗi ngày là một trận chiến nhỏ. Có những ngày anh tỉnh táo, chúng tôi cùng ngồi trong vườn, anh cầm bút vẽ lại những nét nguệch ngoạc đầu tiên sau nhiều tháng, những đường nét run rẩy như chính tâm hồn anh. Ánh nắng buổi sáng xuyên qua kẽ lá, in lên mặt đất những đốm sáng lung linh như những mảnh ghép hy vọng nhỏ nhoi. Tôi ngồi im lặng bên cạnh, đọc sách, thỉnh thoảng đưa cho anh ly nước ấm, lòng đau nhói khi thấy mồ hôi lấm tấm trên trán anh vì sự cố gắng đến kiệt sức. Nhưng rồi cũng có những ngày bóng tối ập đến. Anh co quắp trong góc phòng, hai tay ôm đầu, gào thét những điều vô nghĩa, mắt trợn ngược nhìn tôi như nhìn một kẻ xa lạ đáng sợ. Những lúc như thế, tôi chỉ biết ngồi thật xa, đủ để anh không cảm thấy bị đe dọa, và thì thầm không ngừng: “Em ở đây, với anh. Anh mãi là của em, và em mãi là của anh. Mình cùng vượt qua nhé.” Giọng nói của tôi như sợi chỉ mỏng manh cố gắng kéo anh khỏi vũng lầy đen đặc trong đầu.
Rồi một buổi chiều mùa thu, khi những chiếc lá vàng rơi xào xạc ngoài cửa sổ, một bước ngoặt khủng khiếp xảy đến. Tôi đi chợ về, mua ít trái cây anh thích, lòng háo hức kể cho anh nghe về con mèo tam thể tôi vừa gặp dưới chân cầu thang. Nhưng căn phòng trống vắng. Cánh cửa phòng làm việc, nơi anh thường trốn tránh thế giới, mở toang. Gió lùa qua khung cửa sổ đập liên hồi vào tường, thổi tung những bức phác thảo trên bàn. Trái tim tôi thót lại. Tôi lao ra ban công, và cảnh tượng trước mắt khiến máu trong người tôi đông đặc. Thanh đang đứng trên lan can tay vịn bằng sắt của ban công tầng năm, người anh đung đưa theo chiều gió, tóc bay loạn xạ. Gương mặt anh không còn vẻ hoảng loạn hay sợ hãi, mà là một sự tê dại đến rợn người, một sự buông xuôi hoàn toàn. “Thanh!” Tôi kêu lên, tiếng kêu nghẹn ứ trong cổ họng khô khốc. Anh quay đầu lại, ánh mắt trống rỗng. “Lan,” giọng anh khàn đặc, “em buông tay đi. Hãy để anh đi. Anh mệt quá rồi.”
Từng giây phút lúc đó như được kéo dài vô tận. Tôi biết mình không thể lao tới, bất kỳ một cử động vội vàng nào cũng có thể khiến anh buông tay. Tôi hít một hơi thật sâu, cố dồn nén mọi sự hoảng loạn đang trào dâng trong lòng. Tôi bước từng bước chậm rãi, thật chậm, về phía anh, mắt không rời khỏi khuôn mặt đầy xa lạ của người tôi yêu. “Anh nhớ không,” tôi nói, giọng run run nhưng cố gắng tỏ ra bình tĩnh, “cái ngày mình gặp nhau ở triển lãm tranh? Anh mặc chiếc áo sơ mi xanh dương, đứng trước bức ‘Hoàng hôn trên phố cổ’ của anh, và anh nói với em rằng màu sắc không chỉ để nhìn, mà còn để cảm nhận bằng trái tim.” Thanh im lặng, đôi mắt anh chớp một cái, như có một tia sáng rất mờ loé lên rồi vụt tắt. Tôi tiếp tục bước, khoảng cách giữa chúng tôi thu hẹp dần. “Anh nói em là người hiểu những bức tranh của anh nhất, hiểu cả những mảng màu tối nhất, u ám nhất mà anh vẽ. Vì em yêu anh, yêu cả những vết nứt trong tâm hồn anh.”
Tôi dừng lại, cách anh chừng hai mét, đủ gần để với tới, nhưng cũng đủ xa để không khiến anh giật mình. “Anh bảo anh mệt rồi, em biết. Em biết anh đã mệt từ rất lâu. Nhưng anh ơi,” nước mắt tôi giờ đây mới trào ra, lặng lẽ chảy dài trên má, “nếu anh buông tay, em cũng sẽ mệt mỏi. Em sẽ mệt mỏi vì không có anh ở bên. Anh mãi là của em, câu nói đó không chỉ là lời hứa của anh với em, mà còn là của em với anh. Em thuộc về anh. Nếu anh rời đi, em sẽ lạc lối. Xin anh, đừng bỏ em lại.” Tôi chìa tay ra, lòng bàn tay run run hướng về phía anh. “Hãy nắm lấy tay em. Mình cùng bước xuống. Mình cùng tiếp tục. Một bước thôi, Thanh ạ. Vì em.”
Khoảnh khắc im lặng đó dài như một thế kỷ. Tiếng còi xe xa xa, tiếng gió rít qua khe cửa, tiếng tim tôi đập thình thịch như muốn vỡ tung. Rồi, từ từ, rất từ từ, đôi mắt anh như dần trở nên trong trẻo hơn. Anh nhìn xuống bàn tay tôi đang chìa ra, nhìn những giọt nước mắt trên mặt tôi. Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má anh, rơi xuống không trung. Anh thở dài, một tiếng thở nặng trĩu như vừa thức dậy từ một cơn ác mộng dài. Và rồi, anh với tay ra. Những ngón tay lạnh giá của anh chạm vào những ngón tay đầy mồ hôi của tôi. Một cái chạm yếu ớt, nhưng nó như một luồng điện xuyên thẳng vào trái tim tôi. Tôi nắm chặt lấy tay anh, siết chặt như thể đó là sinh mạng của chính mình, và nhẹ nhàng kéo anh bước xuống khỏi lan can, vào vòng tay tôi. Anh sụp xuống, ôm chầm lấy tôi, đầu anh gục vào vai tôi, và những tiếng nức nở đau đớn, xót xa vỡ òa từ sâu thẳm lồng ngực anh. Chúng tôi ngồi đó trên sàn ban công lạnh giá, trong vòng tay nhau, như hai chiếc lá vàng cuối cùng bám chặt vào cành cây trước cơn bão.
Không phải mọi thứ trở nên tươi sáng ngay lập tức sau đêm đó. Nhưng đó là một bước ngoặt. Thanh bắt đầu hợp tác điều trị một cách chủ động hơn. Anh học cách chấp nhận những mảng tối trong mình, học cách yêu lấy những vết sẹo tâm hồn. Và tôi học được sự kiên nhẫn vô hạn, học được rằng yêu thương đôi khi không phải là nắm giữ, mà là hiểu rõ khi nào cần siết chặt, và khi nào cần buông lỏng để đối phương tự thở.
Hai năm sau, trong một phòng tranh nhỏ ấm cúng, ánh đèn vàng hắt lên bức tranh lớn ở vị trí trung tâm. Đó là một bức chân dung tự họa của Thanh. Trong tranh, anh không hề che giấu những vết sẹo, những quầng thâm dưới mắt, nhưng đôi mắt anh sáng rõ, nhìn thẳng, đầy sự điềm tĩnh và chấp nhận. Bên cạnh anh, trong tranh, là tôi, đang nắm tay anh, khuôn mặt hướng về phía anh với nụ cười dịu dàng. Tên bức tranh là “Em Mãi Là Của Anh”. Chúng tôi đứng cạnh nhau, tay trong tay, lặng lẽ nghe những lời bình phẩm trầm trồ của khách tham quan. Anh quay sang tôi, đôi mắt không còn u ám, mà ấm áp và sâu thẳm như ngày xưa. Anh không nói gì, chỉ siết nhẹ tay tôi. Trong cái siết tay ấy, tôi cảm nhận được tất cả: sự biết ơn, tình yêu, và một lời hứa thầm lặng. Một lời hứa rằng chúng tôi đã cùng nhau đi qua địa ngục, và giờ đây, chúng tôi xứng đáng có được thiên đường của riêng mình. Anh mãi là của em. Và em, mãi là của anh. Đó không còn là một lời nguyện cầu, mà là một sự thật, được viết nên bằng máu, nước mắt và một tình yêu đủ mạnh mẽ để chiến thắng những bóng tối sâu nhất trong tâm hồn một con người.