Ánh sao rơi trên vai em

Ánh sao rơi trên vai em

Trong một ngôi làng nhỏ nằm lặng lẽ dưới chân những ngọn núi xanh thẫm, nơi thời gian dường như trôi chậm lại và bầu trời đêm luôn trong vắt như một tấm thảm nhung được rắc đầy kim cương, có một cô gái tên là Ly. Cô sống cùng người bà đã già trong một ngôi nhà nhỏ mái ngói đỏ phủ đầy rêu phong, và công việc mỗi tối của Ly là ngồi trên chiếc chõng tre cũ kỹ trước sân, ngước nhìn lên bầu trời với một niềm khao khát kỳ lạ. Cô không chờ đợi điều gì to tát, chỉ đơn giản là yêu thích cái khoảnh khắc được đắm mình trong sự tĩnh lặng hùng vĩ của vũ trụ, nơi những ánh sao lấp lánh như những lời thì thầm bí mật từ một thế giới xa xôi nào đó. Bà của Ly thường kể cho cô nghe những câu chuyện cổ tích, và câu mà Ly nhớ nhất là về những vì sao rơi. Bà bảo rằng khi một ngôi sao rơi xuống, nó không tắt đi mà hóa thành một mảnh phép màu, chạm vào vai ai đó, người đó sẽ tìm thấy số phận đích thực của mình, hoặc một điều ước sẽ thành hiện thực. Ly luôn mơ về điều đó, dù cô chỉ coi đó là một truyền thuyết đẹp đẽ.

Rồi một đêm mùa thu, khi không khí se se lạnh và làn sương mỏng bắt đầu giăng mắc trên những ngọn cỏ, điều kỳ diệu đã xảy ra. Bầu trời đêm hôm ấy đẹp một cách khác thường, dải Ngân Hà sáng rõ như một dòng sông bạc lấp lánh chảy ngang qua bầu trời. Ly đang ngồi im lặng, hơi thở cô như nín lại trước vẻ đẹp huyền ảo ấy, thì bỗng một vệt sáng lóe lên. Nó không như những ngôi sao băng khác mà cô từng thấy – thoáng qua trong chớp mắt. Vệt sáng này lớn hơn, sáng hơn, và dường như nó đang lao thẳng xuống khu rừng phía sau nhà cô. Trái tim Ly đập loạn nhịp, một sự thôi thúc kỳ lạ, mạnh mẽ đến mức không thể cưỡng lại trỗi dậy trong cô. Cô không nghĩ ngợi, đứng bật dậy và chạy. Đôi chân trần của cô xé toạc màn sương lạnh giá, những cành cây khô xước vào da thịt nhưng cô chẳng màng. Cô chạy như thể cả vũ trụ đang dẫn lối, như thể chính trái tim cô là la bàn duy nhất cô cần.

Cô chạy xuyên qua khu rừng già, nơi những tán cây cổ thụ um tùm che khuất ánh trăng, chỉ để lọt lại những tia sáng lốm đốm, yếu ớt. Hơi thở cô gấp gáp, hòa cùng tiếng gió rít qua kẽ lá và tiếng côn trùng rả rích. Và rồi, cô nhìn thấy nó. Giữa một khoảng đất trống, nơi ánh trăng bạc đổ xuống như một tấm màn lụa, một thứ ánh sáng dịu dàng, ấm áp đang phát ra từ một vật thể lấp lánh nằm giữa đám cỏ. Nó không lớn, chỉ cỡ nắm tay của một đứa trẻ, và hình dáng của nó không rõ ràng, được bao bọc bởi một thứ ánh sáng lung linh, nhấp nháy như muôn ngàn viên pha lê tí hon đang cùng nhau thở. Ly tiến lại gần, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô quỳ xuống, run rẩy đưa tay ra. Khi những ngón tay cô chạm vào nó, một luồng hơi ấm kỳ lạ, dễ chịu lan tỏa khắp cánh tay, xua tan cái lạnh của đêm thu. Cô nhấc nó lên. Ánh sáng từ từ dịu lại, và trước mắt cô là một viên đá, hay đúng hơn là một mảnh sao băng, trong suốt như thủy tinh nhưng bên trong chứa đầy những vệt sáng nhỏ li ti đang chuyển động chậm rãi, tựa như một vũ trụ thu nhỏ đang sống động.

Ly cẩn thận bọc nó trong chiếc khăn tay mỏng mà cô mang theo và ôm nó vào ngực, như ôm một báu vật. Cô trở về nhà trong im lặng, tâm trí rối bời giữa sự kinh ngạc và một niềm vui khó tả. Đêm đó, cô không tài nào chợp mắt. Cô đặt mảnh sao băng trên bệ cửa sổ, nơi ánh trăng có thể chiếu vào, và ngồi nhìn nó cả đêm. Ánh sáng của nó tỏa ra một thứ ánh sáng êm dịu, nhấp nháy theo một nhịp điệu kỳ lạ, như một trái tim đang đập. Kể từ ngày hôm đó, cuộc sống của Ly thay đổi. Những bông hoa trong vườn nhà cô, vốn đã héo úa vì cái lạnh đầu mùa, bỗng nhiên trỗi dậy, nở rộ những đóa hoa rực rỡ chưa từng thấy. Cây cối quanh nhà xanh tươi mơn mởn. Và không chỉ thế, một năng lượng mới mẻ tràn ngập trong cô. Cô cảm thấy tràn đầy sinh lực, những ý tưởng và cảm hứng tuôn trào trong đầu như một dòng suối không ngừng nghỉ. Cô bắt đầu vẽ, những bức tranh của cô sống động đến lạ kỳ, như thể chúng có linh hồn, có thể chạm vào được cảm xúc của bất kỳ ai nhìn thấy chúng.

Tin đồn về cô gái có “phép màu” lan nhanh khắp ngôi làng nhỏ. Ban đầu, mọi người đến vì tò mò, nhìn cô với ánh mắt nửa tin nửa ngờ. Nhưng rồi, họ bắt đầu nhận thấy sự khác biệt. Một bà lão bị đau khớp kinh niên, sau khi đến thăm Ly và được cô mời một tách trà từ những lá cây trong vườn nhà – thứ trà mà Ly cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ pha cho bà – đã khỏi hẳn những cơn đau. Một đứa trẻ bị mất giọng nói sau một cơn sốt cao, sau khi ngồi im lặng bên cạnh Ly một lúc, bỗng cất tiếng gọi “mẹ” trong sáng. Những điều kỳ diệu nho nhỏ ấy cứ thế xảy ra, không phô trương, không ồn ào, như những gợn sóng lăn tăn lan tỏa trên mặt hồ phẳng lặng. Ly trở thành một điểm sáng của làng, một niềm hy vọng thầm kín. Cô sử dụng năng lượng từ mảnh sao băng, thứ mà cô cảm nhận được là một sự kết nối sâu sắc với sự sống và thiên nhiên, để giúp đỡ mọi người. Nhưng cùng với ánh hào quang ấy, bóng tối cũng bắt đầu len lỏi.

Một người đàn ông lạ mặt xuất hiện trong làng. Hắn mặc một bộ đồ đen, dáng người cao gầy, và đôi mắt sắc lạnh như thép. Hắn tự xưng là một nhà sưu tầm, một kẻ săn lùng những thứ kỳ lạ và hiếm có. Tin đồn về “ánh sao rơi” và cô gái được ban phước đã đến tai hắn. Hắn ta không tin vào phép màu hay số phận; hắn chỉ thấy một món hàng độc nhất vô nhị, một nguồn năng lượng có thể được khai thác và bán đấu giá với cái giá không tưởng. Hắn lảng vảng quanh nhà Ly, quan sát với ánh mắt tính toán lạnh lùng. Ly cảm nhận được sự nguy hiểm từ con người đó. Một nỗi sợ hãi mơ hồ, lần đầu tiên sau nhiều tháng yên bình, luồn vào trái tim cô. Cô giấu mảnh sao băng đi, không còn đặt nó trên bệ cửa sổ nữa. Nhưng sự hiện diện của kẻ lạ mặt như một vệt dầu loang, làm vẩn đục bầu không khí trong lành của ngôi làng. Ánh sáng từ mảnh sao băng dường như cũng mờ đi đôi chút, nhịp đập của những vệt sáng bên trong chậm lại, như thể nó cũng cảm nhận được mối đe dọa.

Rồi một đêm, khi trời đổ mưa tầm tã, tiếng gió gào rít qua những khe cửa, kẻ lạ mặt hành động. Hắn đột nhập vào ngôi nhà nhỏ của Ly. Tiếng cửa bị phá vỡ đánh thức cô giữa đêm. Trái tim cô đập thình thịch. Trong ánh sáng nhờ nhờ của ngọn đèn dầu, cô nhìn thấy bóng đen của hắn in trên tường, to lớn và đáng sợ. Hắn lục soát mọi ngóc ngách, tiếng chân hắn nặng nề trên sàn nhà gỗ. Ly, với một sự bình tĩnh kỳ lạ mà chính cô cũng không ngờ tới, đã chạy đến góc phòng, nơi cô giấu mảnh sao băng trong một chiếc hộp gỗ cũ. Nhưng hắn đã nhìn thấy cô. Hắn quay lại, đôi mắt sáng rực lên trong bóng tối, như đôi mắt của một con thú săn mồi. “Đưa nó cho ta,” giọng hắn khàn đặc, đầy đe dọa. Ly lùi lại, ôm chặt chiếc hộp vào ngực. Kẻ đàn ông tiến tới, tay hắn với ra. Trong khoảnh khắc tuyệt vọng ấy, Ly nhắm mắt lại. Cô không cầu xin điều gì cho bản thân. Cô chỉ cầu nguyện cho sự an toàn của ngôi làng, của bà cô, và cho mảnh sao băng – mảnh vỡ của một giấc mơ đẹp đẽ – không rơi vào tay kẻ xấu.

Và rồi, điều kỳ diệu xảy ra. Một ánh sáng trắng xanh lóa mắt bùng lên từ chiếc hộp gỗ, xuyên qua các khe hở, chiếu sáng rực cả căn phòng nhỏ. Kẻ đàn ông lạ mặt kêu lên một tiếng, che mắt lại, bị choáng ngợp bởi thứ ánh sáng thuần khiết và mạnh mẽ đến khó tin. Ánh sáng ấy không làm tổn thương, nhưng nó bao bọc lấy Ly, như một tấm khiên vô hình. Rồi nó lan tỏa ra, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, đẩy lùi kẻ xâm nhập. Hắn ta, với tất cả sự tham lam và độc ác, dường như không thể chống cự lại được thứ sức mạnh ấy. Hắn lảo đảo, mất thăng bằng, và ngã vật ra khỏi cửa, vào trong màn mưa đêm. Ánh sáng dần tắt đi, để lại trong phòng một sự tĩnh lặng sâu thẳm, chỉ còn nghe tiếng mưa rơi đều đều. Ly mở mắt. Chiếc hộp trong tay cô vẫn nguyên vẹn. Cô mở nắp hộp. Mảnh sao băng đang nằm đó, nhưng nó không còn sáng rực rỡ như trước. Ánh sáng của nó đã mờ đi rất nhiều, những vệt sáng bên trong di chuyển chậm chạp, như kiệt sức. Nó đã dùng hết năng lượng của mình để bảo vệ cô.

Sáng hôm sau, kẻ lạ mặt đã biến mất khỏi làng, để lại sau lưn một bầu không khí nhẹ nhõm và sự thanh bình trở lại. Ly biết rằng mối đe dọa đã qua, nhưng cô cũng hiểu ra một điều. Phép màu không phải là vĩnh cửu. Mảnh sao băng, giống như tất cả mọi thứ trên đời, đều có một vòng đời. Nó đã hoàn thành sứ mệnh của mình. Nó đã chạm vào vai cô, không phải theo nghĩa đen, mà là chạm vào linh hồn cô, dẫn dắt cô đến với số phận đích thực của mình: đó là sự tử tế, lòng trắc ẩn và sức mạnh để giúp đỡ người khác. Và giờ đây, khi nguy hiểm đã qua, nó cần được trả về với bầu trời, nơi nó thuộc về. Một đêm không trăng, Ly một mình trở lại khoảng đất trống trong khu rừng, nơi cô tìm thấy nó. Cô đặt mảnh sao băng lên một tảng đá phẳng, nơi nó có thể nhìn thấy bầu trời. Cô thì thầm lời cảm ơn, nước mắt lăn dài trên má, nhưng trong lòng không phải là nỗi buồn, mà là một lòng biết ơn sâu sắc. Rồi một điều kỳ lạ xảy ra. Mảnh sao băng rung lên nhẹ. Ánh sáng còn sót lại trong nó bỗng bùng lên một lần cuối, rực rỡ và đẹp đẽ hơn bao giờ hết, trước khi tách ra thành vô số những hạt sáng nhỏ li ti, như những đốm lân tinh vàng. Chúng bay lên, nhẹ nhàng và chậm rãi, hòa vào dải Ngân Hà lấp lánh trên cao, trở về với

English