Bản di chúc đẫm máu

Bản di chúc đẫm máu

Ánh nến lung linh trong căn phòng thư viện rộng lớn, nơi mùi gỗ sồi cũ và da thuộc của những cuốn sách cổ hòa quyện thành một thứ hương vị của quyền lực và thời gian. Những bóng tối như những con quỷ nhảy múa trên những kệ sách cao chót vót, trườn mình trên gương mặt lạnh lùng của những người thừa kế dòng họ Valerius. Họ ngồi quanh chiếc bàn dài bằng gụ, mỗi người một vẻ: kẻ tham lam, người lo lắng, kẻ khinh bỉ, nhưng tất cả đều chung một sự chờ đợi căng thẳng đến nghẹt thở. Luật sư Gavil, một người đàn ông gầy gò với cặp kính dày cộp, run rẩy mở phong bì niêm phong bằng một con dấu sáp đỏ rực như một giọt máu khổng lồ. Không khí trong phòng đặc quánh lại, chỉ còn nghe thấy tiếng lách tách của ngọn lửa nến và tiếng thở dốc của bà Elara, người dì đã già.

Bản di chúc được viết trên một loại giấy da mỏng, nét mực đen đậm và sắc nét, mang đậm phong cách độc đoán của trưởng tộc Cassian Valerius, người đã nằm xuống ba ngày trước trong một vụ tai nạn ô tô bí ẩn bên vách đá. Tài sản kếch xù của dòng họ – những đồn điền bất tận, cổ phần trong các công ty then chốt, những bộ sưu tập nghệ thuật vô giá và tòa lâu đài cổ kính này – giờ đây sẽ thuộc về ai? Mọi ánh mắt đều đổ dồn về miệng luật sư Gavil, như những mũi tên độc chực chờ lao tới.

Gavil đằng hắng, giọng nói khô khốc vang lên trong không gian tĩnh mịch. Ông ta đọc những điều khoản thông thường, những món quà nhỏ cho các đầy tớ trung thành, một khoản hiến tặng cho bệnh viện địa phương. Rồi giọng ông ta chùng xuống, đầy vẻ kinh ngạc và sợ hãi khi đọc đến phần cốt lõi. Cassian không chia đều tài sản. Ông ta để lại toàn bộ gia tài cho một người thừa kế duy nhất: người con trai mà ông ta đã ruồng bỏ từ mười năm trước, Leo Valerius, kẻ đã bỏ đi giữa một đêm mưa bão sau một cuộc cãi vã kinh hoàng vì những cáo buộc phản bội mà không bao giờ được làm sáng tỏ. Nhưng điều kiện để nhận được di sản kinh hoàng hơn gấp bội. Leo phải sống trong lâu đài đúng bảy ngày đêm, từ lúc mặt trời lặn hôm nay đến lúc mặt trời lặn của ngày thứ bảy. Và quan trọng hơn tất cả, anh ta phải tìm ra “kẻ đã đổ máu của ta”, bởi vì cái chết của Cassian không phải là tai nạn. Nó được viết bằng những nét chữ run rẩy, đầy phẫn nộ: “Ta bị giết. Kẻ sát nhân đang ở trong số các người. Hãy tìm nó ra, hỡi con trai của ta, và gia tài này sẽ thuộc về ngươi. Nếu ngươi thất bại, hoặc nếu ngươi chết, toàn bộ tài sản sẽ được chuyển thành tiền mặt và thiêu rụi. Không một kẻ nào trong đám sâu bọ đang ngồi đây được hưởng một xu.”

Sự im lặng tan vỡ. Một tiếng thét phẫn uất của cô con gái út, Iris. Tiếng gầm gừ của người anh cả, Marcus, hất đổ cả ghế. Lời nguyền rủa rít lên từ người em dâu, Clara. Căn phòng chìm vào hỗn loạn. Đúng lúc đó, cánh cửa thư viện kẽo mở. Leo Valerius đứng đó, dáng người cao ráo, khuôn mặt hằn sâu những vết sẹo của thời gian và sóng gió, áo khoác ướt đẫm nước mưa. Anh bước vào, mắt lạnh như thép, quét một vòng nhìn những khuôn mặt biến dạng vì giận dữ và kinh hãi. “Có vẻ như tôi vừa kịp lúc cho bữa tiệc,” giọng anh trầm khàn, đầy mỉa mai. Anh cầm lấy bản di chúc từ tay luật sư Gavil, đọc lướt, và một nụ cười lạnh lẽo nở trên môi. “Bảy ngày. Thú vị đấy.”

Những ngày tiếp theo, lâu đài Valerius trở thành một địa ngục trần gian. Leo, kẻ bị ruồng bỏ, giờ là chủ nhân tạm thời, đi lại trong ngôi nhà đầy ám ảnh của tuổi thơ mình. Mỗi bước chân đều vang vọng những ký ức đau thương. Mỗi góc tối đều ẩn chứa một mối đe dọa. Anh biết mình đang ở giữa một bầy sói đói, và chúng sẽ không ngần ngại xé xác anh để giành lấy miếng mồi. Marcus, kẻ tham vọng và tàn bạo, luôn tìm cách khiêu khích, đe dọa thẳng thừng. Iris, với vẻ ngoài yếu đuối nhưng đôi mắt đầy mưu mô, luôn tìm cách tiếp cận Leo bằng những giọt nước mắt và những câu chuyện cảm động về sự hối hận của cha quá cố. Clara, người em dâu lạnh lùng, lại tỏ ra là người hợp lý nhất, nhưng đôi mắt bà ta luôn nhìn Leo với một sự tính toán lạnh lùng. Và bà Elara, người dì già, cứ lẩn quất trong bóng tối như một con cú, thì thầm những lời tiên tri rùng rợn về một lời nguyền máu đã đeo bám dòng họ.

Đêm thứ ba, một cây đèn chùm rơi xuống sát bên Leo trong đại sảnh, vỡ tan thành ngàn mảnh thủy tinh sắc nhọn. Một tai nạn? Không. Những sợi dây cáp bị cưa gần đứt. Leo chỉ cười nhạt, lau vết máu trên tay, và tiếp tục cuộc điều tra của mình. Anh lục lại phòng làm việc của Cassian, nơi vẫn còn vương mùi xì gà và rượu whisky. Trong một ngăn kéo bí mật, anh tìm thấy một cuốn nhật ký. Những dòng chữ cuối cùng của Cassian viết về nỗi sợ hãi, về một kẻ phản bội đang âm mưu chiếm đoạt công ty, về những bằng chứng được giấu trong “con quái vật bằng đá già nua”. Leo chợt nhớ đến bức tượng gargoyle xấu xí trên nóc tháp chuông, nơi anh từng trốn những trận đòn roi của cha.

Trong khi Leo mải mê với những manh mối, những cái chết bắt đầu xảy ra. Người đầu bếp trung thành, người duy nhất dám mang đồ ăn cho Leo mà không sợ bị đầu độc, được tìm thấy chết trong nhà bếp, cổ họng bị cắt, trên tay còn cầm chặt một mảnh vải đen. Luật sư Gavil, kẻ nắm giữ nhiều bí mật, được phát hiện chết ngạt trong phòng mình, di chúc giả bị nhét đầy vào miệng. Sự hoảng loạn bao trùm lâu đài. Kẻ sát nhân không chỉ giết Cassian, hắn đang thực hiện một cuộc tàn sát để bịt đầu mối.

Đêm thứ sáu, bão tố dữ dội bao vây lâu đài. Điện bị cắt. Chỉ còn ánh sáng của những ngọn nến và tiếng gầm rú của gió như những linh hồn oán hận. Leo, với ngọn đuốc trong tay, leo lên tháp chuông. Anh vật lộn với cánh cửa gỗ mục, bước vào không gian chật hẹp đầy bụi và mạng nhện. Bức tượng gargoyle vẫn ở đó, đôi mắt bằng đá trống rỗng nhìn xuống vực sâu. Leo dùng hết sức xoay cái đầu quái vật. Một cơ chế bí mật kêu răng rắc, một ngăn kéo nhỏ bật ra. Bên trong không phải là tài liệu, mà là một cuốn băng ghi âm cũ và một bức thư. Giọng nói của Cassian, yếu ớt và đầy sợ hãi, phát ra từ máy: “Nếu ngươi nghe thấy điều này, nghĩa là ta đã chết. Kẻ giết ta là…”. Một tiếng động mạnh, tiếng bước chân vội vã, rồi tiếng ồn ào của một cuộc vật lộn. Cassian thều thào: “Sao lại là… mi?…”. Rồi tiếng thở dốc cuối cùng. Bức thư viết: “Ta đã phát hiện ra sự thật. Tất cả chỉ là một vở kịch. Kẻ phản bội không phải Leo. Nó là…”

Một bóng người lao từ trong bóng tối ra, giật lấy cuốn băng và bức thư. Ánh đuốc làm lộ ra khuôn mặt dữ tợn của Marcus. “Đồ khốn nạn!” hắn gầm lên. “Tất cả đáng lẽ phải là của ta! Lão già đó định cho mày tất cả, ngay cả khi tin mày là kẻ phản bội! Ta đã sắp xếp mọi thứ hoàn hảo, nhưng lão ta phát hiện ra. Ta phải đẩy lão xuống vực!” Leo không hề kinh ngạc. Anh đã nghi ngờ Marcus từ đầu. Một cuộc vật lộn điên cuồng diễn ra trên sàn tháp chuông ẩm ướt, bên cạnh vực thẳm đang gào thét. Sấm chớp rạch ngang bầu trời, chiếu sáng những khuôn mặt méo mó vì thù hận. Leo yếu thế hơn vì những vết thương, nhưng sự phẫn nộ và ý chí sống sót cho anh sức mạnh. Anh vật ngửa được Marcus, tay hắn vẫn siết chặt con dao. “Mày thua rồi, Leo! Không có bằng chứng! Băng và thư đã ở đây!” Marcus hét lên, đầy thách thức.

“Nhưng còn nhật ký của cha,” Leo thở dốc, “và cả sự thú tội của mi, được ghi lại bởi thứ này.” Anh giơ ra một chiếc máy ghi âm nhỏ trong túi áo. “Ta đã chuẩn bị cho tình huống này rồi.” Sự hoảng loạn trong mắt Marcus là thứ ánh sáng cuối cùng Leo nhìn thấy trước khi một cú đấm mạnh vào hắn. Marcus giật lấy máy ghi âm, ném nó ra ngoài cửa sổ, vào trong cơn bão. “Giờ thì không còn gì nữa!” hắn gào lên, và dồn hết sức đẩy Leo về phía lan can tháp chuông. Leo cảm thấy trống rỗng, sắp rơi xuống vực sâu, thì một tiếng nổ súng chát chúa vang lên. Marcus dừng lại, mắt trợn ngược, một vệt máu loang ra trên ngực áo. Hắn ngã xuống sàn, để lộ ra Iris đứng phía sau, tay cầm khẩu súng lục cổ, khói còn bốc lên nghi ngút. Cô ta không còn vẻ yếu đuối nữa, mà lạnh lùng đến rợn người.

“Anh trai ngốc nghếch,” Iris nói, giọng the thé đầy khinh miệt. “Anh luôn nghĩ mình thông minh, nhưng anh chỉ là một con tốt.” Cô bước qua xác chết của Marcus, nhặt cuốn băng và bức thư. “Cha không phát hiện ra Marcus. Lão phát hiện ra em. Lão biết em đã bí mật bán thông tin nội bộ cho đối thủ, biết em đã đầu độc chính người mẹ kế của mình để giành quyền thừa kế, và biết em đã dàn dựng mọi chuyện để đổ tội lên anh, Leo thân yêu ạ.” Cô cười, một âm thanh chói tai trong tiếng gió rít. “Marcus chỉ là kẻ nóng tính, dễ sai khiến. Chính em mới là người đẩy cha xuống vực. Và giờ, em sẽ giết anh, và tất cả sẽ tin rằng hai anh em các anh đã giết nhau trong một cuộc xung đột. Em, người thừa kế cuối cùng, sẽ có tất cả.”

Leo, bị dồn đến đường cùng, đã mất hết vũ khí. Iris giơ súng lên nhắm vào trán anh. Nhưng đúng lúc đó, một bóng người từ phía sau cô lao tới, đâm một cái kéo bếp vào lưng cô. Iris kêu lên một tiếng thảm thiết, súng rơi xuống. Clara, người em dâu lạnh lùng, đứng đó, khuôn mặt giãn ra vì đau đớn và thù hận. “Mày đã giết chị ấy,” bà ta gào lên, ám chỉ người vợ quá cố của Cassian, cũng là chị gái của Clara. “Tao biết là mày! Tao đã chờ đợi suốt bao năm nay để trả thù!” Một cuộc hỗn chiến đẫm máu khác diễn ra giữa hai người phụ nữ. Leo, choáng váng, cố gắng bò về phía khẩu súng. Nhưng trước khi anh với tới, cả Iris và Clara đã vật lộn ra đến cửa sổ và rơi xuống vực sâu, cùng với những tiếng thét cắt ngang cơn bão.

Bình minh ngày thứ bảy ló dạng, yếu ớt xuyên qua những đám mây tan. Leo Valerius đứng một mình trên đỉnh tháp,

English