Trong một ngôi làng nhỏ nép mình bên triền núi, nơi những cánh đồng lúa trải dài như tấm thảm xanh mướt vào mùa hè và chuyển vàng óng như mật ong khi thu về, có một cặp vợ chồng già sống trong ngôi nhà gỗ đơn sơ nhưng ấm cúng. Ông Lão và Bà Lão, họ đã gắn bó với nhau hơn sáu mươi năm, một khoảng thời gian dài đủ để những sợi tóc đen hóa trắng, làn da mịn màng hằn lên những nếp nhăn như bản đồ của thời gian, nhưng tình yêu của họ dường như không hề phai nhạt theo năm tháng mà ngược lại, nó lắng đọng, sâu sắc và bền chặt như rễ cây cổ thụ bám sâu vào lòng đất. Mỗi buổi sáng, khi mặt trời còn ngái ngủ vươn những tia nắng đầu tiên xuyên qua kẽ lá, ông Lão lại thức dậy, nhóm bếp lửa hồng và pha ấm trà nóng. Hương trà thơm lừng hòa quyện với khói bếp cay cay mũi đánh thức Bà Lão dậy. Bà bước ra sân, hít một hơi thật sâu không khí trong lành của buổi sớm mai và mỉm cười với ông, một nụ cười không cần lời nói nhưng chứa đựng cả một bầu trời thương nhớ sau một đêm dài ngăn cách. Bữa sáng của họ đơn giản chỉ là cháo trắng với muối vừng, nhưng họ ăn trong sự trân trọng và hạnh phúc, bởi họ cùng nhau nấu, cùng nhau dọn và cùng nhau thưởng thức.
Cuộc sống của họ là một bản hòa ca êm đềm của những thói quen giản dị. Buổi trưa, họ ngồi trên chiếc chõng tre cũ kỹ dưới bóng cây hòe cổ thụ tỏa bóng mát rượi, ông kể cho bà nghe những câu chuyện ngày xưa, về thuở họ còn trẻ, về những lần ông lén hái trộm ổi trong vườn nhà bà để tặng bà, về đêm trăng sáng họ ngồi bên bờ sông thề non hẹn biển. Bà lắng nghe, đôi mắt đã mờ đục vì tuổi tác nhưng ánh lên những tia sáng lấp lánh của ký ức tươi đẹp. Đôi khi, bà hát cho ông nghe những bài dân ca ngày cũ, giọng bà run run, có đôi chỗ lạc nhịp, nhưng với ông, đó là thanh âm ngọt ngào nhất trên đời. Buổi chiều, họ dắt nhau ra đồng, tay trong tay, bước chậm rãi. Ông chỉ cho bà những bông lúa mới trổ, những chú cò trắng đang lặng lẽ kiếm mồi. Gió chiều man mát thổi qua, vuốt ve mái tóc bạc của họ như một lời thì thầm an ủi. Họ chẳng nói nhiều, bởi đôi khi, sự im lặng giữa hai người thấu hiểu nhau còn đáng quý hơn cả vạn lời nói. Họ chỉ cần biết rằng, người kia vẫn đang ở đây, bên cạnh mình, là đủ.
Mùa đông năm ấy đến sớm và khắc nghiệt hơn mọi năm. Những cơn gió bấc thổi qua khe núi, rít lên từng hồi ghê rợn, mang theo hơi lạnh cắt da cắt thịt. Bầu trời xám xịt, nặng nề như chì, những bông tuyết trắng xóa đầu mùa bắt đầu rơi lất phất, phủ lên mái nhà, sân vườn một lớp màn mỏng tang. Ông Lão, vốn đã yếu vì tuổi già, không chống chọi nổi với cái rét, ngã bệnh. Cơn ho rũ rượi kéo dài không dứt, tiếng thở của ông khò khè, nặng nhọc như có lửa đốt trong lồng ngực. Bà Lão, bất chấp sự già yếu của bản thân, thức trắng đêm bên giường bệnh của chồng. Bà nắm chặt bàn tay gầy guộc, lạnh ngắt của ông trong đôi tay run run của mình, như muốn truyền cho ông chút hơi ấm cuối cùng còn sót lại. Đôi mắt bà đỏ hoe, nhưng bà không khóc, bà thì thầm những lời động viên, kể cho ông nghe về mùa xuân sắp tới, về những bông hoa cúc dại sẽ nở vàng trên triền đồi, về đàn chim én sẽ lại bay về làm tổ. Bà tất tả ngày đêm, nấu cho ông nồi cháo gừng nóng hổi, hầm từng bát thuốc Bắc đắng ngắt với hy vọng mong manh sẽ giữ ông lại. Bà biết, thời gian của họ không còn nhiều nữa, mỗi giây phút trôi qua đều quý giá như vàng.
Một đêm, khi cơn bão tuyết dữ dội nhất ập đến, gió gào thét điên cuồng như muốn xé toang mọi thứ, ông Lão bỗng tỉnh dậy. Ông mở mắt, nhìn sang bà, người vẫn đang ngồi đó, đầu gục xuống giường thiếp đi vì kiệt sức nhưng tay vẫn nắm chặt tay ông. Ông nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bạc trắng của bà, một cử chỉ thân thương mà ông đã làm suốt cả cuộc đời. Ông thì thầm, giọng yếu ớt, khàn đặc: “Bà ơi, tôi sắp phải đi rồi.” Bà Lão giật mình tỉnh giấc, đôi mắt mở to đầy hoảng hốt và đau đớn. Bà siết chặt tay ông hơn, lắc đầu: “Không, ông đừng nói vậy. Ông phải ở lại với tôi. Ông hứa rồi mà, bên nhau suốt đời cơ mà.” Ông mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng, an nhiên, dù đau đớn đang hành hạ từng thớ thịt của ông. “Cả đời tôi, được bên bà, là hạnh phúc nhất rồi. Tôi không đi đâu cả, tôi sẽ đợi bà. Ở nơi đó, chúng ta sẽ lại gặp nhau, lại cùng nhau trồng hoa, ngắm trăng. Hứa với tôi, bà sẽ sống thật khỏe mạnh.” Bà nức nở, nước mắt giàn giụa, những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống bàn tay ông. Bà gật đầu, không nói nên lời, chỉ biết gục đầu vào vai ông, lắng nghe nhịp tim ông đập chậm rãi, yếu dần. Bên ngoài, bão tuyết vẫn gào thét, nhưng trong căn phòng nhỏ, thời gian như ngưng đọng. Họ ở bên nhau như thế, trong im lặng, trong những cử chỉ cuối cùng đầy yêu thương. Ông Lão ra đi nhẹ nhàng, thanh thản trong vòng tay của người vợ mà ông đã yêu thương, trân trọng suốt cả cuộc đời.
Sau khi ông mất, Bà Lão như người mất hồn. Căn nhà gỗ nhỏ bỗng trở nên rộng thênh thang và lạnh lẽo đến thấu xương. Bà vẫn ngồi trên chiếc chõng tre cũ, vẫn pha ấm trà mỗi sáng, vẫn nấu nồi cháo trắng, nhưng chỉ có một mình. Đôi mắt bà nhìn xa xăm về phía chân trời, nơi những ngọn núi mờ xanh, như đang tìm kiếm một bóng hình thân thuộc. Nhưng bà nhớ lời hứa với ông. Bà sống một cách mạnh mẽ, dù trái tim đã nứt vỡ. Bà chăm sóc khu vườn nhỏ, nơi có những luống hoa cúc ông trồng tặng bà ngày xưa. Bà kể cho lũ trẻ trong làng nghe về ông, về tình yêu của họ, về lời hứa “bên nhau suốt đời” mà họ đã giữ trọn. Mỗi buổi chiều, bà vẫn ra đồng, một mình, nhưng trong tim bà, bà luôn cảm thấy ông vẫn đang ở đó, nắm tay bà, bước từng bước chậm rãi bên cạnh.
Rồi một ngày xuân ấm áp, khi những bông hoa cúc vàng rực rỡ khoe sắc dưới nắng mai, Bà Lão ra đi trong giấc ngủ nhẹ nhàng, với nụ cười thanh thản trên môi. Trong giấc mơ cuối cùng, bà thấy ông, vẫn dáng hình trẻ trung, mạnh khỏe ngày nào, đang đứng dưới gốc cây hòe cổ thụ, mỉm cười đưa tay về phía bà. Và bà bước đến, nắm lấy tay ông. Họ lại cùng nhau, tay trong tay, bước đi trên cánh đồng đầy hoa, dưới bầu trời xanh thẳm, không còn đau khổ, không còn xa cách. Lời hứa “bên nhau suốt đời” của họ, giờ đây, đã vượt qua cả ranh giới của sự sống và cái chết, trở thành vĩnh cửu. Họ đã tìm thấy nhau, như hai mảnh ghép hoàn hảo, và sẽ không bao giờ phải xa rời nữa. Và trong ký ức của ngôi làng nhỏ ấy, câu chuyện tình yêu của Ông Lão và Bà Lão trở thành một huyền thoại, một minh chứng bất diệt cho một tình yêu thủy chung, son sắt, trọn vẹn đến tận hơi thở cuối cùng, và mãi mãi về sau.