Bóng hình anh trong em

Bóng hình anh trong em

Ánh nắng cuối ngày trải dài như tấm lụa vàng óng ánh trên những con phố nhỏ Hà Nội, len lỏi qua kẽ lá, in hằn những bóng hình dài lê thê trên mặt đường. Lan đứng trước cửa tiệm cà phê cũ, nơi chị đã gặp anh lần đầu tiên mười năm về trước. Căn tiệm vẫn vậy, vẫn mùi cà phê rang xay nồng nặc, vẫn chiếc chuông gió bằng đồng leng keng mỗi lần có người ra vào, và vẫn chiếc bàn gỗ nhỏ cuối góc, nơi anh thường ngồi viết lách. Chị hít một hơi thật sâu, mùi hương ấy, khung cảnh ấy, như một thứ ma thuật vô hình xé toang lớp rào chắn thời gian, kéo chị trở về với những ký ức chưa bao giờ thực sự ngủ yên.

Đó là một chiều thu se lạnh, Lan – một cô sinh viên năm nhất nhút nhát với đôi mắt to đầy mộng mơ và trái tim rộn ràng những khát khao về một tình yêu như trong tiểu thuyết. Chị chọn góc quán yên tĩnh nhất để đọc sách, nhưng sự chú ý của chị nhanh chóng bị cuốn về phía một người đàn ông ngồi đối diện. Anh không đẹp trai theo kiểu sắc nét, nhưng có một thứ gì đó rất cuốn hút, một vẻ trầm tư, sâu thẳm đến lạ thường. Ánh nắng chiều hắt qua ô cửa kính, tô điểm lên đường nét khuôn mặt anh, những ngón tay thon dài gõ gõ lên bàn phím laptop, đôi mắt anh thỉnh thoảng lại đảo lên nhìn ra phố xá, như đang tìm kiếm một nguồn cảm hứng vô hình nào đó. Trong ánh nhìn ấy, Lan thấy cả một bầu trời suy tư, những nỗi niềm mà chị khao khát được khám phá. Anh là Minh, một nhà văn trẻ đang tìm kiếm chỗ đứng cho riêng mình. Họ bắt đầu bằng một câu chuyện về cuốn sách chị đang đọc, rồi những trao đổi về văn chương, về cuộc sống, về những ước mơ cháy bỏng. Đối với Lan, Minh giống như một cánh cửa mở ra một thế giới mới lạ, nơi mọi thứ đều mang màu sắc của sự lãng mạn và sâu sắc. Anh nói về những chuyến đi, về những nhân vật trong truyện của anh như thể họ là những người thật bằng xương bằng thịt. Giọng anh trầm ấm, mỗi câu chuyện kể ra đều được tô vẽ bằng những ngôn từ đẹp đẽ khiến trái tim non nớt của cô gái mười tám rung động từng nhịp. Chị yêu anh say đắm, yêu cả những điều anh mang đến, yêu cả cái bóng hình của anh in hằn trong tâm trí chị mỗi khi chị nhắm mắt lại.

Họ có với nhau một năm hạnh phúc ngắn ngủi. Một năm của những buổi chiều dạo bờ hồ, những tối thứ bảy xem phim rồi ngồi hàng giờ trong quán cà phê nói về mọi thứ trên đời. Lan sống trong thế giới của Minh, nơi cô không chỉ là người yêu, mà còn là độc giả trung thành nhất, là nguồn cảm hứng cho những trang viết của anh. Anh viết cho cô những bài thơ tình lãng mạn, gọi cô là “người thắp sáng những góc khuất trong tâm hồn anh”. Cô tin vào điều đó, tin rằng mình là một nửa không thể thiếu trong thế giới của anh. Nhưng rồi, mọi thứ bắt đầu đổi thay khi sự nghiệp của Minh dần khởi sắc. Anh trở nên bận rộn hơn, những cuộc gặp gỡ trở nên thưa thớt, những tin nhắn không còn được trả lời nhanh chóng như trước. Sự xuất hiện của Hương – một biên tập viên xinh đẹp và sắc sảo, người luôn xuất hiện bên cạnh Minh trong các buổi ra mắt sách, các sự kiện văn học – càng khiến Lan thêm hoài nghi. Cô gái trẻ bắt đầu cảm thấy bất an, cảm thấy mình nhỏ bé và tầm thường trước một thế giới hào nhoáng mà anh đang bước vào. Cô cố gắng bám víu, cố gắng trở nên hoàn hảo hơn, hiểu biết hơn để có thể bước vào thế giới ấy, nhưng càng cố, càng cảm thấy mình lạc lõng. Cho đến một ngày mưa, cô nhìn thấy cảnh tượng Minh và Hương cùng bước ra từ một nhà hàng sang trọng, anh khoác áo cho cô ấy, nụ cười trên môi anh rạng rỡ một cách lạ lùng. Trái tim Lan như vỡ vụn. Cô chạy đi trong mưa, nước mắt hòa lẫn với nước mưa, cảm giác đau đớn và tủi hổ xé nát tâm can. Cô không đủ can đảm để đối mặt, để chất vấn. Trong cơn đau khổ cùng cực, cô gửi cho anh một tin nhắn chia tay ngắn ngủi rồi cắt đứt mọi liên lạc, ôm trọn nỗi đau và bóng hình anh vào một góc khuất trong tim, cố gắng sống tiếp mà không có anh.

Mười năm trôi qua, Lan đã không còn là cô sinh viên ngây thơ ngày nào. Chị trở thành một nhà thiết kế thành công, tự tin và mạnh mẽ. Nhưng sâu thẳm trong lòng, bóng hình Minh vẫn tồn tại như một vết sẹo không bao giờ lành, ám ảnh mọi mối quan hệ của chị. Không một người đàn ông nào có thể vượt qua được cái bóng của quá khứ, của một người đã in dấu quá sâu trong trái tim chị. Rồi một ngày, trong một buổi triển lãm nghệ thuật, số phận run rủi cho họ gặp lại. Minh vẫn phong trần hơn, đôi mắt vẫn sâu thẳm nhưng đã đượm vẻ từng trải. Anh nhận ra chị ngay lập tức, và đôi mắt ấy ánh lên một thứ ánh sáng lạ – sự ngỡ ngàng, hối tiếc, và cả một chút xúc động khó tả. Họ ngồi xuống một góc quán yên tĩnh, và cuộc trò chuyện bắt đầu bằng những câu hỏi thăm xã giao, rồi dần chạm đến những ký ức cũ. Giọng Minh trầm xuống: “Anh chưa bao giờ ngừng tìm kiếm em, Lan ạ. Tin nhắn chia tay của em đến quá bất ngờ. Anh đã cố gắng liên lạc, nhưng em biến mất hoàn toàn. Tại sao?” Lan, với tất cả sự kiêu hãnh và nỗi đau đã được chôn chặt suốt mười năm, kể về hình ảnh chị nhìn thấy ngày hôm đó, về Hương, về nụ cười của anh dành cho người phụ nữ khác. Cô nói bằng một giọng điệu bình thản, như thể kể chuyện của người khác, nhưng trái tim thì thổn thức không ngừng.

Minh lặng đi một hồi lâu, đôi mắt anh nhìn xa xăm như thể đang cố gắng lục lọi lại ký ức ngày xưa. Rồi anh thở dài, một tiếng thở dài đầy mệt mỏi và chua xót. “Em đã hiểu nhầm rồi,” anh nói, giọng khàn đặc. “Hương là em họ của anh. Hôm đó là tiệc mừng cuốn sách đầu tiên của anh được xuất bản, và cô ấy là người đã giúp anh rất nhiều trong khâu biên tập. Gia đình anh mừng nên đã tổ chức một bữa ăn thân mật. Anh cười vì anh hạnh phúc, và anh đã định gọi em đến để cùng chia sẻ niềm vui ấy, nhưng…” Anh ngừng lại, nhìn thẳng vào mắt Lan, trong đáy mắt ấy là một nỗi buồn thăm thẳm. “Nhưng em đã biến mất. Suốt mười năm qua, anh sống với sự hối hận và day dứt khôn nguôi. Anh viết rất nhiều về em, về một tình yêu non dại mà anh đã vô tình làm tổn thương vì sự thiếu sót của mình. Anh luôn tự hỏi, giá như anh quan tâm đến em nhiều hơn, giá như anh để ý đến những bất an của em, thì mọi chuyện đã khác.”

Những lời của Minh như những nhát búa nặng nề đập vào tâm trí Lan. Chị ngồi im, cả người như tê liệt. Mười năm. Một thập kỷ sống trong sự oán hận, trong nỗi đau bị phản bội, hóa ra lại chỉ dựa trên một hiểu lầm ngớ ngẩn. Chị nhìn vào đôi mắt anh, nơi giờ đây chứa đầy sự chân thành và nỗi đau không kém gì chị. Tất cả những gì chị từng tin tưởng, từng đau khổ vì nó, bỗng chốc sụp đổ tan tành. Nó không phải là sự phản bội, mà là sự thiếu tin tưởng, là sự yếu đuối và non nớt của chính bản thân chị. Chị đã bỏ chạy thay vì đối mặt, đã chọn im lặng thay vì lên tiếng chất vấn. Cái bóng hình anh trong em – thứ mà chị đã ôm ấp, thương đau, hận thù suốt bao năm qua – hóa ra chỉ là một ảo ảnh, một bóng ma do chính chị tạo nên từ nỗi sợ hãi và sự thiếu tự tin của tuổi trẻ.

Khoảnh khắc ấy, bức tường thành kiêu hãnh mà chị dày công xây dựng suốt mười năm sụp đổ hoàn toàn. Nước mắt chị rơi, không phải vì đau đớn hay giận dữ, mà vì một nỗi tiếc nuối xót xa, vì sự ngờ nghệch của chính mình. Chị nhận ra rằng, bóng hình mà chị đeo đuổi bấy lâu không phải là con người thật của Minh, càng không phải là sự thật của quá khứ. Đó chỉ là một phiên bản do chính trái tim tổn thương và trí tưởng tượng của chị thổi phồng lên. Nó đẹp đẽ, nhưng cũng đầy bi kịch, và nó đã ngăn cản chị sống trọn vẹn với hiện tại. Minh đưa tay ra, nắm lấy bàn tay đang run nhẹ của chị. Bàn tay ấy vẫn ấm áp như ngày nào. “Chúng ta… có thể bắt đầu lại không?” anh thì thầm. Nhưng Lan lắc đầu, một cái lắc đầu nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. Quá khứ đã qua rồi. Dù hiểu ra sự thật, dù nỗi đau được hóa giải, nhưng mười năm là quá dài. Họ đã trở thành hai con người khác, với những vết sẹo và những hành trang riêng không thể xóa nhòa. Sự tồn tại của cái bóng hình ấy, dù là hiểu lầm, cũng đã định hình con người chị của hiện tại. Chị mỉm cười, một nụ cười buồn nhưng thanh thản. “Không, anh Minh ạ. Chúng ta không thể quay lại. Nhưng cảm ơn anh, vì cuối cùng cũng cho em biết sự thật. Nó giống như một chương cuối cùng cho câu chuyện của chúng ta vậy.”

Họ chia tay nhau ở đó, dưới ánh đèn đường vàng vọt. Lan bước đi, không ngoảnh lại. Trong lòng chị giờ đây không còn là nỗi đau hay sự oán hận, mà là một sự tĩnh lặng lạ thường. Chị đã có thể gấp lại trang sách cũ, không phải để quên đi, mà để chấp nhận nó như một phần của hành trình trưởng thành. Bóng hình anh trong em giờ đây không còn là một bóng ma ám ảnh, mà đã trở thành một kỷ niệm, một bài học về tình yêu, về lòng tin và sự dũng cảm. Chị nhìn xuống vỉa hè, nơi bóng của chị in dài dưới ánh đèn. Lần đầu tiên sau rất nhiều năm, chị thấy đó chỉ là bóng của một mình chị thôi – rõ ràng, độc lập và tự do. Và chị biết, cuối cùng thì mình đã sẵn sàng để bước về phía trước, nhẹ nhàng và mạnh mẽ, không còn vướng bóng hình của ai khác ngoài chính mình.