Ánh đèn vàng mờ ảo của quán bar nhỏ len lỏi qua làn khói thuốc mỏng, hắt lên khuôn mặt anh một vẻ đăm chiêu khó tả. Ly rượu whisky trên tay lắc nhẹ, những viên đá lạch cạch va vào nhau như gõ nhịp cho những suy tư dồn nén. Đó là nơi tôi gặp Kaito lần đầu tiên, một người đàn ông với đôi mắt đen thăm thẳm chứa đựng cả một bầu trời cô độc và một trái tim dường như đã đóng băng từ lâu. Anh ngồi đó, tách biệt với tiếng nhạc ồn ã và những tràng cười giả tạo, như một hòn đảo lẻ loi giữa đại dương người. Có điều gì đó ở anh khiến tôi không thể rời mắt, một sự thu hút đầy mê hoặc và nguy hiểm, như ngọn lửa ma trơi dẫn lối kẻ lạc đường vào vùng đất tối tăm. Tôi tiến lại gần, giọng nói của tôi gần như chìm nghỉm trong âm thanh hỗn độn, nhưng anh vẫn nghe thấy. Anh quay đầu lại, ánh mắt anh quét qua tôi, lạnh lùng và dò xét, khiến tôi gần như muốn rút lui. Nhưng rồi anh gật đầu, một cái gật đầu hờ hững, cho phép tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Cuộc trò chuyện của chúng tôi nhỏ giọt từng chữ một, khó khăn và đứt quãng như một chiếc máy cũ kỹ. Anh ít nói, trả lời ngắn gọn và không bao giờ hỏi ngược lại. Thế giới của Kaito là một pháo đài kiên cố với những bức tường cao ngất và cánh cổng sắt luôn đóng chặt. Tôi, bằng một sự bướng bỉnh kỳ lạ, lại muốn được bước vào bên trong.
Chúng tôi bắt đầu gặp nhau thường xuyên hơn. Không phải ở những nơi ồn ào, mà là những buổi chiều tà trong công viên vắng, những quán cà phê nhỏ chỉ có tiếng máy xay và tiếng thì thầm của vài ba cặp tình nhân. Tôi kể cho anh nghe về cuộc sống của tôi, về những ước mơ viển vông và cả những nỗi sợ hãi tầm thường. Anh lắng nghe, im lặng, đôi mắt không chớp như đang ghi lại từng chi tiết. Dần dà, những bức tường của anh bắt đầu có những vết nứt. Anh bắt đầu chia sẻ, từng chút một, như những giọt nước hiếm hoi rơi xuống sa mạc. Anh kể về một quá khứ mờ mịt, về những tổn thương mà anh giấu kín trong từng ngõ ngách tâm hồn. Anh nói về sự cô đơn như một người bạn tri kỷ, về nỗi sợ bị bỏ rơi đã ăn sâu vào máu thịt. Tình yêu của tôi dành cho anh lớn dần lên qua những mảnh vỡ đó, một thứ tình yêu đầy ắp sự thương cảm và mong muốn được chữa lành. Tôi tin rằng mình có thể là ánh nắng xua tan bóng tối trong anh, là người duy nhất có thể khiến trái tim băng giá kia rung động. Tôi yêu anh say đắm, cuồng si, với một niềm tin ngây thơ rằng tình yêu đủ lớn có thể thay đổi tất cả.
Rồi một ngày, tôi phát hiện ra sự thật. Đó là một buổi sáng Chủ nhật tĩnh lặng, tôi đến nhà anh với ý định làm một bữa ăn sáng bất ngờ. Cánh cửa phòng ngủ hé mở. Và tôi nhìn thấy. Trên chiếc bàn làm việc lộn xộn, ngoài chiếc laptop còn mở, là một tấm ảnh. Một tấm ảnh cũ, màu đã phai nhòa theo năm tháng, chụp một cô gái. Cô ấy có nụ cười tươi như ánh mặt trời, đôi mắt hình hạt nhãn long lanh, và khuôn mặt mang một nét đẹp dịu dàng, thanh thoát. Nhưng điều khiến tôi đông cứng lại, không phải là vẻ đẹp của cô ấy, mà là cách Kaito nhìn tấm ảnh. Anh không ở trong phòng. Nhưng xung quanh tấm ảnh ấy, là hàng chục, hàng trăm bức vẽ. Những bức vẽ bằng bút chì, màu nước, trên giấy, trên vải, thậm chí là trên tường. Tất cả đều là cô gái đó. Cô ấy cười, cô ấy khóc, cô ấy nhìn xa xăm… Mọi góc độ, mọi biểu cảm, được anh ghi lại một cách điên cuồng và tỉ mỉ. Trên giá sách, không phải là sách, mà là những cuốn nhật ký dày cộp. Tôi run rẩy mở một cuốn gần nhất. Trang nhật ký không ghi ngày tháng, chỉ toàn là một cái tên được lặp đi lặp lại: “Hana”. Và những dòng chữ nguệch ngoạc, đầy vẻ tuyệt vọng: “Hana, tại sao em lại bỏ anh?”, “Anh không thể sống thiếu em”, “Chỉ một mình em thôi, mãi mãi…”. Trời như sập xuống trước mắt tôi. Tất cả những gì tôi từng nghĩ về anh, về tình yêu của chúng tôi, trong một khoảnh khắc, tan thành tro bụi. Tôi không phải là người tình của anh. Tôi chỉ là một cái bóng, một sự thay thế tạm thời, một kẻ đang cố gắng hâm nóng một trái tim mà nhiệt độ duy nhất nó biết trao đi đã dành trọn cho một người đã khuất.
Tôi quay lại, định bỏ chạy, thì anh xuất hiện ngay tại cửa. Khuôn mặt anh thoáng chút ngỡ ngàng, rồi nhanh chóng chuyển thành một vẻ mặt khác, một vẻ mặt tôi chưa từng thấy. Đó không phải là sự giận dữ, cũng không phải là ăn năn. Đó là một sự hoảng loạn tột độ, như một đứa trẻ sắp mất đi món đồ chơi quý giá nhất. Anh lao tới, giằng lấy cuốn nhật ký từ tay tôi, giọng nói run run nhưng đầy áp lực: “Em không được đọc nó!”. “Cô ấy là ai?” – Giọng tôi nghẹn lại, đầy nước mắt. Anh im lặng, đôi mắt đen như hai hố sâu không đáy nhìn chằm chằm vào tôi, dường như đang vật lộn giữa hàng ngàn cảm xúc. Rồi anh thở dài, một tiếng thở dài nặng trĩu cả một bầu trời quá khứ. “Cô ấy là tất cả,” giọng anh vỡ vụn, “và cô ấy đã ra đi mãi mãi. Anh yêu cô ấy. Anh chỉ có thể yêu mỗi mình cô ấy”. Những lời thú nhận đó như những nhát dao cứa nát trái tim tôi. Mọi thứ vỡ òa. Tất cả những lần anh im lặng, những lần anh nhìn tôi với ánh mắt xa xôi, những lần anh ôm tôi mà như đang ôm một bóng ma… giờ đây đều có lời giải đáp. Tôi là kẻ thay thế. Tình yêu tôi dành cho anh, sự chăm chút, hi sinh, nỗ lực của tôi, tất cả chỉ là trò hề. Anh chưa bao giờ thuộc về tôi. Trái tim anh, dù tôi có cố gắng đến đâu, cũng mãi mãi là ngôi mộ chôn cất một người con gái tên Hana.
Tôi bỏ chạy. Chạy khỏi căn phòng ngột ngạt đó, khỏi sự thật tàn nhẫn, khỏi con người mà tôi yêu say đắm nhưng giờ đây chỉ thấy xa lạ và đáng sợ. Anh đuổi theo, gọi tên tôi, giọng anh đầy vẻ tuyệt vọng, nhưng với tôi, đó chỉ là sự giả dối. Tôi lao ra đường, mặc cho mưa bắt đầu rơi, những hạt mưa lạnh buốt hòa cùng nước mắt nóng hổi. Tôi ngồi thụp xuống vỉa hè, co ro trong cơn mưa, cảm thấy bản thân nhỏ bé và vô dụng đến tột cùng. Tình yêu của tôi, niềm tin của tôi, tất cả đã sụp đổ. Vài ngày sau, anh tìm đến nhà tôi. Anh gõ cửa, gọi điện thoại liên tục, thậm chí đứng chờ hàng giờ dưới mưa. Nhưng tôi không mở cửa. Tôi nhìn anh qua khe cửa, khuôn mặt anh tiều tụy, đôi mắt thâm quầng, như một con thú bị thương. Anh viết thư, nhét đầy hòm thư, xin lỗi, giải thích rằng anh không cố ý lừa dối tôi, rằng anh thực sự có tình cảm với tôi, rằng tôi khiến anh cảm thấy bớt cô đơn. Nhưng trong mỗi bức thư, cái tên Hana vẫn ám ảnh, như một lời nhắc nhở rằng tôi sẽ không bao giờ là số một trong trái tim anh. Anh nói anh cần tôi. Nhưng tôi không muốn được “cần”. Tôi muốn được yêu. Được yêu một cách trọn vẹn, duy nhất, không phải là sự an ủi thay thế cho một tình yêu vĩnh cửu dành cho người đã khuất.
Cuối cùng, tôi đồng ý gặp anh lần cuối. Chúng tôi gặp nhau ở công viên, nơi chúng tôi từng có những buổi chiều nắng vàng ươm và những câu chuyện chậm rãi. Lần này, không khí nặng nề như chì. Anh nhìn tôi, đôi mắt đen vẫn sâu thẳm nhưng giờ đây chứa đầy nỗi đau và sự ăn năn. “Anh xin lỗi,” anh nói, giọng khàn đặc, “anh thực sự xin lỗi. Anh không muốn làm tổn thương em. Nhưng em phải hiểu, Hana là…”. Tôi giơ tay ngăn anh lại. Tôi không muốn nghe thêm cái tên đó nữa. “Em hiểu,” tôi nói, giọng tôi bình thản đến lạ, dù trái tim như đang rỉ máu, “anh yêu cô ấy. Và anh chỉ có thể yêu mỗi mình cô ấy. Em không thể, và cũng không muốn, cạnh tranh với một người đã khuất. Đó là một cuộc chiến mà em đã thua ngay từ trước khi nó bắt đầu”. Anh im lặng, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má. Lần đầu tiên tôi thấy anh khóc. Nhưng giờ đây, nó không khiến tôi mềm lòng. Nó chỉ khiến tôi thêm đau đớn. Tôi đứng dậy, nhìn anh lần cuối, ghi lại trong lòng hình ảnh một người đàn ông mà tôi yêu hơn cả bản thân mình, nhưng cũng là người đã giết chết trái tim tôi một cách tàn nhẫn. “Tạm biệt, Kaito,” tôi nói. “Hãy sống tốt với tình yêu của anh. Và hãy để em đi”.
Tôi bước đi, không ngoảnh lại. Mỗi bước chân là một nỗi đau cắt da cắt thịt, nhưng cũng là một bước về phía trước. Tôi biết, mình phải thoát ra khỏi cái bóng của quá khứ, khỏi sự chiếm hữu của một tình yêu mà tôi không bao giờ có được. Anh mãi mãi là tù nhân của chính trái tim mình, chỉ yêu mình Hana. Còn tôi, dù đau đớn, vẫn phải tiếp tục bước đi, để tìm một tình yêu mà ở đó, tôi là sự lựa chọn duy nhất, không phải là phương án thay thế. Mưa đã tạnh. Ánh nắng yếu ớt cuối ngày xuyên qua kẽ lá, rọi xuống con đường phía trước. Nó vẫn còn rất dài, và rất nhiều nỗi đau, nhưng ít nhất, giờ tôi đã bước đi bằng đôi chân của chính mình.