Chỉ yêu mình em

Chỉ yêu mình em

Ánh đèn vàng mờ ảo của quán rượu nhỏ hắt những vệt dài loang lổ trên mặt gỗ cũ, nơi anh ngồi lặng lẽ một mình. Khói thuốc cuộn lên từ điếu Lucky Strike trong tay anh, tan vào không khí ẩm mốc và nặng nề mùi rượu whisky. Đó là một buổi tối thứ Ba tẻ nhạt, hay một buổi sáng thứ Tư ảm đạm? Anh không còn nhớ rõ. Dòng thời gian với anh giờ đây là một mớ hỗn độn của những ký ức đau đớn và nỗi cô đơn chồng chất. Từ ngày em ra đi, thế giới của anh không còn màu sắc, không còn âm thanh, chỉ còn lại một màu xám xịt và tiếng im lặng đinh tai. Anh nhấp một ngụm rượu, cảm giác nóng rát tràn xuống cổ họng, xua tan đi cái lạnh đang bủa vây trái tim tê dại. Anh nhắm mắt lại, và trong màn đêm sau mi mắt, khuôn mặt em hiện lên rõ ràng đến đau đớn: đôi mắt to, sâu thẳm như có thể nhìn thấu tâm can người khác, nụ cười tỏa nắng khiến trái tim anh bao lần thổn thức, và giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng mùa thu. “Chỉ yêu mình em” – anh thì thầm trong hơi thở nồng nặc mùi rượu, một lời thề mà giờ đây nghe thật chua chát và hão huyền. Anh yêu em, chỉ một mình em, từ cái ngày định mệnh anh gặp em trong hiệu sách cũ, khi em đang cố với lấy quyển “Trăm năm cô đơn” trên giá cao. Anh đã giúp em lấy cuốn sách xuống, và khi đôi tay họ chạm nhau, trái tim anh như có một luồng điện chạy qua. Tình yêu ấy đến nhanh và mãnh liệt như một cơn bão, cuốn phăng đi mọi lí trí và phòng thủ. Họ say đắm trong nhau, trong hương vị ngọt ngào của những buổi sáng cùng nhau uống cà phê, những buổi chiều dạo bước dưới con phố đầy lá vàng, và những đêm dài trao nhau hơi ấm. Anh tin rằng đó là mãi mãi, rằng họ sẽ cùng nhau đi hết quãng đời còn lại, tay trong tay, bên nhau cho đến khi tóc bạc da mồi. Nhưng anh đã sai. Số phận chẳng bao giờ dễ dàng cho một tình yêu hoàn hảo. Căn bệnh ung thư máu quái ác đã tìm đến em, như một kẻ cướp thầm lặng và tàn nhẫn, cướp đi màu hồng trên đôi má em, cướp đi sức sống trong đôi mắt em và cuối cùng, cướp đi cả tương lai mà họ đã cùng nhau vẽ nên. Anh đã chiến đấu cùng em, đã ở bên em trong từng đợt hóa trị đau đớn, đã nắm chặt tay em khi em yếu nhất, và đã thì thầm những lời yêu thương vào tai em khi giấc ngủ đến với em trong mệt mỏi. Anh nhớ như in cái ngày định mệnh ấy, bầu trời bên ngoài cửa sổ bệnh viện xám xịt một màu tang thương. Em nằm đó, người gầy guộc đến thảm thương, da trắng bệch và trong suốt như có thể nhìn thấy những mạch máu xanh li ti. Em cố gắng mỉm cười với anh, một nụ cười yếu ớt khiến trái tim anh thắt lại. Em thì thào, giọng khàn đặc vì những cơn ho, “Anh… hãy sống thật hạnh phúc. Hãy yêu một người khác, và quên em đi.” Anh siết chặt tay em, nước mắt lần đầu tiên sau bao ngày cố tỏ ra mạnh mẽ đã ứa ra, nóng hổi. “Anh không thể. Anh chỉ yêu mình em thôi. Chỉ mình em.” Em nhìn anh, đôi mắt đầy thương cảm và tiếc nuối, rồi nhẹ nhàng khép lại, như một đóa hoa tàn lụi trong đêm. Hơi thở em dần yếu đi, rồi ngừng hẳn. Bàn tay anh đang nắm chặt trở nên lạnh ngắt. Em ra đi, để lại anh trong cõi đời này với một nỗi trống rỗng khôn cùng. Đám tang em, anh đứng đó như một bóng ma, nhìn chiếc quan tài nhỏ bé được hạ xuống huyệt, lòng đất nuốt chửng đi người con gái anh yêu thương nhất. Anh ném nắm đất đầu tiên xuống, âm thanh khô khốc như xé toạc bầu không khí. Kể từ đó, anh sống như một cỗ máy. Công việc, bạn bè, gia đình – tất cả đều trở nên vô nghĩa. Căn hộ của họ giờ chỉ còn anh, vang vọng những ký ức về em. Anh không dọn dẹp bất cứ thứ gì của em: chiếc áo choàng màu hồng vắt trên ghế, đôi dép lê in hình mèo con, những lọ nước hoa còn vương lại chút hương thơm dịu nhẹ. Anh sống trong quá khứ, trong nỗi đau và sự tiếc nuối. Anh từ chối mọi sự an ủi, mọi sự sắp đặt mai mối từ bạn bè. “Chỉ yêu mình em” – đó là câu thần chú anh tự nhủ với lòng mình, là bức tường thành kiên cố anh dựng lên để bảo vệ mình khỏi thế giới bên ngoài, và cũng là nhà tù anh tự giam cầm chính mình. Rượu trở thành người bạn tri kỷ, là thứ duy nhất có thể làm dịu đi cơn đau nhức trong lòng, dù chỉ là tạm thời. Và rồi một ngày, khi đang lang thang trong công viên – nơi họ từng có nhiều kỷ niệm đẹp – anh nhìn thấy một cô gái. Cô ấy ngồi trên chiếc ghế dài mà anh và em thường ngồi, đang đọc một cuốn sách. Gió thổi nhẹ làm mái tóc dài của cô bay bay. Khoảnh khắc ấy, trái tim anh như ngừng đập. Cô ấy giống em một cách kỳ lạ, từ dáng người, cách ngồi, đến cả kiểu tóc. Anh đứng chôn chân tại chỗ, mắt không rời khỏi cô gái. Như thể cả vũ trụ này sắp đặt, cô gái ngẩng đầu lên, và đôi mắt ấy – cũng to và sâu thẳm như em – nhìn thẳng vào anh. Cô ấy mỉm cười, một nụ cười không phải của em, nhưng lại khiến tim anh đập loạn nhịp. “Xin lỗi, anh có biết mấy giờ rồi không?” Cô ấy lên tiếng, giọng nói trong trẻo, khác hẳn giọng trầm ấm của em. Anh lắp bắp trả lời, và thế là một cuộc trò chuyện bắt đầu. Cô ấy tên là Mai, một giáo viên dạy vẽ. Cô ấy vui vẻ, nhiệt thành và có một sức hút kỳ lạ. Mai xuất hiện như một làn gió mới thổi vào cuộc sống tăm tối của anh. Cô không biết gì về quá khứ của anh, về nỗi đau anh đang mang. Cô chỉ thấy một người đàn ông lịch lãm nhưng đầy vẻ u sầu, và cô muốn khám phá. Anh thì, dù ban đầu đầy cảnh giác và dè dặt, dần dần cũng bị cuốn vào sự rạng rỡ của Mai. Cô ấy kéo anh đi xem triển lãm tranh, đến những quán cà phê mới, chia sẻ với anh về những ước mơ và đam mê của mình. Ở bên Mai, anh thỉnh thoảng quên đi nỗi đau. Tiếng cười của cô, sự quan tâm chân thành của cô, khiến trái tim giá lạnh của anh dần ấm lên. Nhưng mỗi khi về đến căn hộ cũ, nhìn thấy những kỷ vật của em, anh lại cảm thấy một mặc cảm tội lỗi kinh khủng. Anh cảm thấy mình như một kẻ phản bội, đang dần quên đi lời thề “chỉ yêu mình em”. Anh vật lộn giữa hai thế giới: một bên là quá khứ đau thương nhưng thiêng liêng với em, một bên là hiện tại với Mai, người đang mang đến cho anh những cảm xúc mới mẻ và hy vọng về một tương lai có thể hạnh phúc. Anh bắt đầu tránh mặt Mai, tìm lại với rượu và nỗi cô đơn. Nhưng rồi một buổi chiều, Mai tìm đến nhà anh. Cô nhìn thấy sự lộn xộn, những chai rượu, và cả những bức ảnh của em. Anh, trong cơn say, đã không kiểm soát được mà kể cho cô nghe tất cả. Anh kể về em, về tình yêu sâu đậm của họ, về căn bệnh quái ác, về lời hứa “chỉ yêu mình em”. Anh gào lên trong nước mắt và đau đớn, trút bỏ gánh nặng đã đè nặng trong lòng suốt bao tháng ngày. Mai im lặng lắng nghe, đôi mắt cô cũng ngân ngấn lệ. Cô không nói gì, chỉ đứng dậy, dọn dẹp những chai rượu, pha cho anh một tách cà phê nóng. Rồi cô nhẹ nhàng nói: “Yêu một người đã khuất không có nghĩa là đóng cửa trái tim mình lại với thế giới. Cô ấy yêu anh, và chắc chắn cô ấy muốn anh được hạnh phúc. ‘Chỉ yêu mình em’ – đó là một lời thề đẹp, nhưng nó không nên là một bản án chung thân dành cho anh. Cô ấy mãi mãi là một phần trong anh, nhưng anh vẫn cần sống tiếp.” Lời nói của Mai như một tia sét xé toang màn sương mù dày đặc trong tâm trí anh. Anh nhìn Mai, nhìn vào đôi mắt chân thành và đầy thấu hiểu của cô, và lần đầu tiên sau rất lâu, anh cảm thấy một sự giải thoát. Anh khóc, một trận khóc nức nở, tẩy rửa đi bao nhiêu u uất, đau khổ chất chứa bấy lâu. Anh không quên em. Em sẽ mãi mãi là một vết sâu đậm trong trái tim anh, là một phần ký ức không thể xóa nhòa. Nhưng anh nhận ra rằng, yêu thương và ký ức về em không nên là thứ ngăn cản anh bước tiếp. Em đã ra đi, nhưng cuộc sống của anh thì vẫn còn. Và có lẽ, cách để tôn vinh tình yêu của họ không phải là sống trong đau khổ, mà là sống thật trọn vẹn, mang theo những bài học và kỷ niệm đẹp về em như một hành trang. Anh nắm lấy tay Mai, và một sự bình yên kỳ lạ tràn ngập trong anh. Anh biết rằng trái tim mình giờ đây có chỗ cho cả em – trong ký ức, và cho Mai – trong hiện tại. “Chỉ yêu mình em” giờ đây không còn là lời thề buộc anh vào quá khứ, mà trở thành một minh chứng cho một tình yêu sâu sắc, thứ tình yêu đã dạy anh biết yêu thương và trân trọng hạnh phúc theo một cách khác. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những tia nắng đầu tiên của một ngày mới đang bắt đầu ló rạng, xua tan đi màn đêm lạnh giá. Và anh biết, mình đã sẵn sàng để bước đi một mình, nhưng không cô đơn nữa.