Tôi bị người yêu bỏ ngay trước lễ cưới vì không môn đăng hộ đối – 2 năm sau, mẹ anh ta gọi tôi là ‘cô chủ

Tôi bị người yêu bỏ ngay trước lễ cưới vì không môn đăng hộ đối – 2 năm sau, mẹ anh ta gọi tôi là ‘cô chủ

 

1. Lễ đính hôn bị hủy chỉ vì… tôi nghèo

Tôi là Trâm, năm nay 28 tuổi, từng là nhân viên lễ tân tại một trung tâm hội nghị lớn ở Hà Nội. Tôi gặp Duy – người yêu cũ – trong một lần tổ chức sự kiện cho công ty anh ta.

Duy là phó phòng tài chính, con trai duy nhất của một gia đình giàu có, sở hữu chuỗi cửa hàng trang sức vàng bạc đá quý.

Tôi từng nghĩ mình may mắn: một người như anh ấy, có thể yêu một người như tôi – nhà không có điều kiện, mẹ bán bún, ba là công nhân nghỉ hưu sớm.

Chúng tôi yêu nhau 3 năm. Tôi luôn sống giản dị, chưa từng vòi vĩnh hay yêu cầu anh điều gì. Đến khi Duy cầu hôn, tôi tin chắc rằng – đây là người đàn ông tôi có thể tin cả đời.

Nhưng rồi…

15 ngày trước lễ cưới, gia đình anh gọi tôi lên nhà “nói chuyện gấp”.

Tôi đến, trong lòng run. Mẹ anh ta rót trà, đặt một tập phong bì lên bàn:

“Coi như nhà cô cũng có duyên với nhà tôi. Cầm số tiền này, hủy hôn. Duy sẽ cưới người xứng đáng hơn.”

Tôi chết lặng. Lúc đó Duy chỉ ngồi im, không nói nổi một câu bênh tôi.

Tôi đứng dậy, không lấy tiền. Chỉ nói:

“Cảm ơn đã giúp tôi biết trước khi quá muộn.”

2. Quãng thời gian đen tối nhất

Sau ngày hôm đó, tôi mất luôn cả công việc – vì trầm cảm, bỏ bê, mất tập trung.

Bạn bè xa lánh, người thân thì lo lắng. Mẹ tôi khóc, nói:

“Thà con nghèo, còn hơn lấy nhầm người không coi mình ra gì.”

Tôi bán chiếc nhẫn cầu hôn – thứ duy nhất còn sót lại – được 3 triệu. Tôi dùng số tiền đó để mua một khóa học bán hàng online.

Tôi bắt đầu lại từ số 0: bán mỹ phẩm xách tay, gói hàng, tự livestream, tự ship. Mỗi đơn lời 20.000, nhưng tôi kiên trì.

3. Không có gì là “hạ mình” khi mình biết mình muốn gì

Một hôm trời mưa tầm tã, tôi giao hàng tới một tiệm tóc. Khách hàng là một chị chủ spa dễ tính, vui vẻ. Thấy tôi thật thà, chị gợi ý:

“Em có muốn làm đại lý không? Chị hướng dẫn, lời nhiều hơn gấp 5 lần.”

Tôi không nghĩ nhiều. Tôi gật đầu.

Từ ngày đó, tôi tập trung làm hệ thống. Tự học thêm kiến thức da liễu, mỹ phẩm, vận hành team.

6 tháng sau, tôi có 300 đại lý tuyến dưới. Một năm sau, tôi thành giám đốc kinh doanh miền Bắc cho thương hiệu lớn trong ngành.

4. Cuộc gặp gỡ định mệnh ở trung tâm thương mại

Một ngày cuối tuần, tôi đi xem showroom mới ở Vincom thì vô tình gặp… mẹ Duy.

Bà đi với bạn, nhìn thấy tôi đang ký hợp đồng thuê mặt bằng.

Bà đứng khựng lại, hỏi một câu chẳng đầu chẳng cuối:

“Cô làm ở đây à? Làm lễ tân hay sale?”

Tôi mỉm cười:

“Dạ không. Cháu là người thuê lại mặt bằng này để mở showroom mỹ phẩm.”

Bà tái mặt. Một lúc sau, bà quay đi, không nói gì thêm. Nhưng ánh mắt thì tôi không thể quên – sự sững sờ, hoang mang, và cả tiếc nuối.

5. Định mệnh chưa dừng lại

Ba tháng sau, tôi nhận được lời mời dự hội thảo doanh nghiệp vừa và nhỏ tại TP.HCM. Khi tôi bước lên sân khấu chia sẻ về mô hình xây dựng đại lý 0 đồng, cả hội trường vỗ tay không ngớt.

Khi tôi bước xuống, một người đàn ông tiến đến bắt tay. Là ba của Duy.

Ông ta đại diện công ty trang sức – đến tìm đối tác chiến lược phân phối kênh mỹ phẩm cho các showroom nữ trang cao cấp.

Ông ta không nhận ra tôi… cho đến khi tôi nói:

“Cháu là Trâm. Người từng được bác gái bảo cầm phong bì rồi hủy cưới.”

Không khí đông đặc.

6. Cái kết không ngờ: người gọi tôi là “cô chủ”

Vài tuần sau, mẹ Duy… chủ động đến showroom của tôi. Không đi xe sang, không mang túi hiệu, chỉ mặc bộ đồ trung niên giản dị.

Bà nói:

“Duy nó… sắp ly hôn. Người vợ hiện tại ngoại tình. Nó thất thần mấy tháng nay. Cô… có thể nói chuyện với nó được không?”

Tôi mỉm cười nhẹ:

“Cháu không còn gì để nói với Duy. Cháu chỉ muốn hỏi: bác cần sản phẩm nào? Bên cháu có đủ từ trị nám đến tái sinh da lão hóa.”

Bà nhìn tôi rất lâu. Rồi bà nói:

“Thôi thì… cho bác gọi một tiếng ‘cô chủ’ nhé.”

7. Tôi không cần trả thù. Tôi chỉ cần trưởng thành hơn họ nghĩ

Tôi không phải người hoàn hảo. Nhưng tôi biết mình không tệ đến mức phải bị đẩy ra khỏi tình yêu chỉ vì xuất thân.

Hai năm trước, tôi rơi nước mắt vì bị xem thường.

Hai năm sau, tôi đứng ở đây, không còn cay cú – vì những người bỏ rơi mình đã tự rơi xuống khỏi vị trí của chính họ.

English