Ánh đèn vàng hắt xuống con hẻm nhỏ như rót mật trên những bức tường cũ kỹ phủ đầy rêu phong, nơi tôi bước những bước chân nặng trĩu sau một ngày dài mưu sinh trong thành phố ồn ã và xô bồ. Cuộc đời tôi, một người đàn ông đã bước qua tuổi ba mươi lăm với những vết chai của thời gian hằn sâu trong đáy mắt, là một bản nhạc đơn điệu chỉ với những nốt trầm lặp đi lặp lại của công việc tẻ nhạt, của căn gác xép chật hẹp và những buổi tối cô đơn với ly rượu vang đắng chát. Tôi sống như một cái bóng, lặng lẽ trôi qua những tháng ngày vô hồn, không kỳ vọng, không hy vọng, và cũng chẳng có một tia sáng nào đủ mạnh để xé toang màn sương u ám đó, cho đến một ngày mưa giông, khi vũ trụ này bỗng nhiên quyết định trao cho tôi một món quà, hay có lẽ, một phép thử.
Đó là một buổi chiều mưa như trút nước, bầu trời thành phố chìm trong một màu xám xịt đặc quánh, tiếng sấm gầm rền vang vọng giữa những dãy nhà cao tầng. Trên đường về nhà, trong góc khuất của một trạm xe buýt đã đóng cửa, tôi nhìn thấy một bóng hình co ro run rẩy. Một cô gái, hay đúng hơn là một thiếu nữ, áo quần ướt sũng dính bết vào da thịt, mái tóc đen dài xõa tung che lấp gần hết khuôn mặt nhỏ nhắn. Cô ấy không mang theo bất cứ thứ gì, không túi xách, không giày dép, chỉ có đôi mắt mở to, ánh lên vẻ hoảng loạn tột cùng của một con thú non bị thương, nhìn xuyên qua màn mưa dày đặc về phía tôi. Trái tim tôi, vốn đã nguội lạnh bấy lâu, bỗng thắt lại một nhịp kỳ lạ. Không một chút do dự, dù lý trí có thì thầm về những rắc rối tiềm ẩn, tôi bước đến, cởi chiếc áo khoác cũ kỹ của mình ra và phủ lên người cô. Cô gái giật mình, nép sâu vào góc tường, nhưng rồi có lẽ cảm nhận được sự chân thành (hay có lẽ chỉ là sự tuyệt vọng không còn lựa chọn nào khác), cô để tôi dìu cô về căn gác xép nhỏ của mình. Cô ấy im lặng, chỉ biết run lên từng hồi, và tôi cũng thế, im lặng dẫn lối.
Những ngày tiếp theo, căn phòng nhỏ của tôi bỗng chứa đựng một sự hiện diện mới mẻ và đầy bí ẩn. Cô gái, người mà tôi gọi là Em một cách tự nhiên không cần suy nghĩ, dần hồi phục. Nhưng Em không nói. Em không hề thốt ra một lời nào. Sự im lặng của Em không phải là sự cứng đầu hay giận dữ, mà giống như một pháo đài kiên cố, một bức tường thành vô hình ngăn cách Em với thế giới bên ngoài. Tôi không biết tên thật của Em, không biết từ đâu Em đến, không biết tại sao Em lại xuất hiện trong cơn mưa đó với đôi mắt đầy sợ hãi. Tôi chăm sóc Em bằng một sự tận tụy mà ngay cả bản thân tôi cũng ngạc nhiên. Tôi nấu những bữa ăn đơn giản, mua cho Em vài bộ quần áo mới, và dành phần lớn thời gian ở nhà thay vì la cà ở quán bar như mọi khi. Cuộc đời tôi, bản nhạc đơn điệu ấy, bỗng xuất hiện những nốt lặng đầy ám ảnh, những khoảng trống mà ở đó, chỉ có ánh mắt của Em tồn tại.
Và rồi, tôi khám phá ra một điều kỳ diệu. Em không cần lời nói để giao tiếp. Em vẽ. Những nét vẽ nguệch ngoạc ban đầu trên mảnh giấy báo cũ dần trở nên thuần thục, sống động và đầy ma mị. Em vẽ về một khu vườn đầy hoa nở rộ dưới ánh trăng bạc, vẽ về một ngôi nhà gỗ ẩn mình sau rặng liễu rủ, vẽ về một bàn tay với những ngón thon dài đang với lấy một bông cúc trắng. Nhưng Em cũng vẽ về những bóng ma đen xám với đôi mắt trống rỗng, về những mảng màu đỏ loang lổ như máu, về một chiếc cổng sắt rỉ hun hút sâu vào bóng tối. Mỗi bức vẽ là một mảnh ghép, một manh mối nhỏ về quá khứ mà Em đang cố chôn vùi hoặc trốn chạy. Tôi ngồi hàng giờ bên cạnh, nhìn Em say sưa với thế giới của riêng mình, lòng đầy xót xa và một thứ tình cảm khó gọi tên đang âm thầm nảy nở. Tôi bắt đầu vẽ cùng Em. Tôi vẽ về con hẻm nhỏ với ánh đèn vàng, về bầu trời đầy sao mà tôi ước có thể cùng Em ngắm nhìn, về một tương lai không có bóng ma và sợ hãi. Chúng tôi trò chuyện bằng những sắc màu, bằng những đường nét. Cuộc đời tôi giờ đây có Em, có những bức tranh đầy màu sắc treo khắp các bức tường vốn chỉ toàn màu xám xịt. Tôi cười nhiều hơn, và thỉnh thoảng, tôi thấy nụ cười đầu tiên trên môi Em, nhẹ nhàng và mong manh như sương mai.
Nhưng bóng tối không dễ dàng buông tha. Một buổi tối, khi tôi đi làm về, căn phòng ngổn ngang. Đồ đạc bị xới tung, những bức tranh bị xé nát. Và Em thì biến mất. Trên nền nhà, giữa đống hỗn độn đó, là một bức vẽ dở dang của Em – hình một con chim non với đôi cánh bị gãy, bên cạnh là một vệt màu đỏ chói. Trái tim tôi như ngừng đập. Mọi manh mối Em để lại, mọi bức vẽ kỳ bí, mọi ánh mắt sợ hãi thoáng qua bỗng ùa về trong tôi. Tôi lao ra đường như một kẻ mất trí, không quan tâm đến trời đã tối đen hay mưa lại bắt đầu rơi. Tôi chạy khắp những nơi Em từng vẽ, những nơi tôi đoán có thể liên quan đến quá khứ của Em. Và rồi, như một sự dẫn lối của linh tính, tôi tìm đến một khu biệt thự bỏ hoang ở ngoại ô thành phố, nơi Em từng vẽ đi vẽ lại chiếc cổng sắt rỉ trong nỗi ám ảnh. Cánh cổng khóa trái, nhưng từ bên trong, tôi nghe thấy tiếng người quát tháo và tiếng khóc thút thít quen thuộc. Sự giận dữ, sự sợ hãi cho Em và một thứ gì đó mạnh mẽ hơn cả bản năng sinh tồn đã cho tôi sức mạnh. Tôi phá chiếc khóa yếu ớt, lao vào bên trong.
Căn nhà tối om, mùi ẩm mốc và rượu nồng nặc. Trong một căn phòng cuối hành lang, dưới ánh đèn chập chờn, tôi thấy Em. Một người đàn ông to lớn, mặt mày hung ác, đang giằng lấy chiếc ví nhỏ mà Em khư khư giữ trong tay – thứ duy nhất Em mang theo từ quá khứ, thứ chứa đựm bức ảnh người mẹ quá cố của Em. Anh ta là người chú, kẻ đã giam cầm và bạo hành Em sau cái chết của cha mẹ Em, kẻ đã khiến Em phải bỏ trốn trong đêm mưa và rơi vào im lặng vì chấn thương tâm lý quá lớn. Anh ta tìm thấy Em, và giờ đây đang định cướp đi thứ kỷ vật cuối cùng. Tôi không nghĩ ngợi gì nữa. Tất cả sự bình yên, sự đơn điệu của cuộc đời cũ bỗng chốc bùng lên thành một ngọn lửa phẫn nộ. Tôi xông vào, vật lộn với hắn. Đó là một cuộc chiến không cân sức. Tôi, một người đàn ông văn phòng yếu ớt, làm sao chống lại một kẻ to lớn và hung bạo. Những cú đấm, cú đá liên tiếp giáng xuống người tôi. Nhưng mỗi lần ngã xuống, ánh mắt tuyệt vọng của Em lại cho tôi sức mạnh để đứng dậy. Tôi ôm chặt lấy hắn, vật hắn ngã xuống sàn, cố gắng giằng lại chiếc ví từ tay hắn. Tiếng còi cảnh sát vang lên ngoài cổng – có lẽ hàng xóm nào đó đã gọi. Gã đàn ông hoảng sợ, đẩy tôi ra và lao qua cửa sau tẩu thoát. Tôi nằm trên sàn nhà, người đau nhừ, máu chảy từ vết rách trên trán, nhưng trong tay vẫn giữ chặt chiếc ví nhỏ. Em chạy đến bên tôi, ôm lấy đầu tôi, những giọt nước mắt nóng hổi của Em lần đầu tiên rơi xuống, lăn dài trên má tôi. Và rồi, sau tất cả, giữa sự hỗn độn và đau đớn, Em cất tiếng. Một giọng nói khàn khàn, yếu ớt, run rẩy sau bao ngày im lặng: “Anh… anh có sao không?”. Chỉ một câu nói đơn giản ấy, nhưng với tôi, nó vang vọng như một bản giao hưởng hùng tráng nhất, xé tan mọi bóng tối, xua tan mọi đau đớn thể xác. Tôi ôm chặt lấy Em, biết rằng từ giây phút này, không có tổn thương nào, không có bóng tối nào có thể chia cắt chúng tôi được nữa.
Giờ đây, cuộc sống của chúng tôi là một bức tranh hoàn toàn khác. Căn gác xép vẫn thế, nhưng tràn ngập ánh sáng và tiếng cười. Em đã hồi phục kỳ diệu. Giọng nói của Em ngày càng trong trẻo, dù đôi khi những ký ức đau buồn vẫn khiến Em giật mình trong đêm, và tôi luôn ở đó để vỗ về Em. Em kể cho tôi nghe về tuổi thơ bị đánh cắp, về nỗi cô đơn khủng khiếp, và về việc Em đã can đảm chạy trốn như thế nào. Chúng tôi cùng nhau xây dựng lại từng mảnh ghép cuộc đời. Tôi dạy Em đọc, dạy Em viết, và Em dạy tôi cách lắng nghe bằng trái tim, cách nhìn thấy vẻ đẹp trong từng khoảnh khắc nhỏ bé. Chúng tôi mở một phòng tranh nhỏ, nơi trưng bày những bức vẽ đầy màu sắc của Em và cả những bức vẽ vụng về của tôi. Những bức tranh về bóng tối dần được thay thế bằng những bức tranh về ánh sáng, về tình yêu, về hy vọng. Cuộc đời tôi, người đàn ông từng nghĩ mình sẽ sống và chết trong cô độc, giờ đây ngập tràn hạnh phúc. Tôi tìm thấy ý nghĩa của sự tồn tại, tìm thấy sức mạnh để bảo vệ điều mình trân quý, và trên hết, tìm thấy tình yêu. Đời anh vốn chỉ là những tháng ngày mòn mỏi, là bầu trời xám xịt không một vì sao, là những bước chân lẻ loi trong con hẻm nhỏ. Rồi em đến, như cơn mưa rào xối xả cuốn phăng đi tất cả, để lại một mầm xanh non mơn mởn, một bầu trời trong veo đầy nắng ấm và một con đường trải dài phía trước, nơi có bóng hình của cả hai chúng ta, cùng bước đi. Đời anh có em, và đó là tất cả.