Tôi bị đuổi việc vì từ chối đi khách với đối tác – Một năm sau ông ta xếp hàng chờ tôi duyệt hồ sơ

Tôi bị đuổi việc vì từ chối đi khách với đối tác – Một năm sau ông ta xếp hàng chờ tôi duyệt hồ sơ
Tôi tên là Ngân, 25 tuổi. Một năm trước, tôi là nhân viên chăm sóc khách hàng tại một công ty bất động sản vừa và nhỏ ở TP.HCM. Công việc không tệ, lương đủ sống, tôi không có tham vọng quá lớn. Tôi chỉ mong mỗi ngày được đi làm, làm đúng công việc của mình, rồi về nhà gọi điện cho mẹ, đọc sách, sống yên.
Cho đến một ngày tôi hiểu: sống tử tế thôi là không đủ.
Công ty tôi có một nguyên tắc bất thành văn: khách VIP là trời. Mà đã là VIP, thì không cần đúng sai, chỉ cần “hài lòng”. Tôi học cách nở nụ cười 45 độ suốt 8 tiếng/ngày. Tôi thuộc tên từng khách, thói quen uống nước, thậm chí lịch khám bệnh của vài người “thân quen với sếp”.
Hôm đó, có một đoàn đối tác từ Hà Nội vào, trong đó có ông Quang Minh – chủ một công ty xây dựng lớn, cũng là người rót vốn cho dự án bên tôi.
Sếp gọi tôi lên:
“Tối nay có tiệc tiếp khách, 3 người nữ, em là một trong số đó. Nhớ ăn mặc gợi cảm tí. Khách này thích nói chuyện riêng.”
Tôi ngớ người:
“Em… đi tiếp khách hả anh? Nhưng em không phụ trách đối ngoại…”
Sếp liếc tôi:
“Em là người mới, chưa có giá trị gì đặc biệt. Công ty cho cơ hội va chạm là tốt rồi. Hoặc em có thể chọn nghỉ.”
Cổ họng tôi nghẹn lại.
Tôi không nói gì. Chỉ lặng lẽ gửi email từ chối, viện lý do sức khỏe. Tôi tưởng mình đã khéo. Nhưng không.
Ba ngày sau, tôi bị gọi lên phòng nhân sự, nhận một quyết định nghỉ việc ngay lập tức, lý do: “không phù hợp với văn hóa linh hoạt của công ty.”
Không ai nói lời chia tay. Không ai tiễn. Tôi ra khỏi cổng công ty như kẻ thất bại. Tôi chưa từng khóc. Nhưng đêm đó, tôi đã không thể ngủ.
Tôi thất nghiệp 2 tháng. Tôi gửi CV đi khắp nơi, không nơi nào nhận. Tôi biết có người đã gọi điện nói về tôi. Lời đồn lan nhanh hơn sự thật.
Tôi có 8 triệu trong tài khoản. Tôi có 1 chiếc laptop cũ, và một thứ khác: nỗi uất ức không thể nuốt trôi.
Tôi dùng số tiền còn lại học một khóa coding căn bản. Sau đó là UI/UX. Rồi marketing. Tôi làm freelancer không lương, nhận thiết kế web cho vài shop nhỏ để có dự án.
Một năm sau, tôi hợp tác với một người bạn mở startup tên LoopWork – nền tảng phần mềm quản lý vận hành cho các công ty nhỏ ngành bất động sản và dịch vụ. Chúng tôi chỉ có 4 người, làm ngày làm đêm, lỗ suốt 3 tháng đầu.
Nhưng rồi khách hàng đầu tiên đến – một công ty bán lẻ nhỏ. Rồi công ty thứ hai. Thứ ba. Tôi không giỏi nói, nhưng tôi giỏi làm.
Sáu tháng sau, chúng tôi hoàn vốn. Mười tháng sau, chúng tôi được đề cử vào vòng pitching cho dự án đầu tư của một quỹ nhỏ ở Singapore. Một năm đúng kể từ ngày tôi bị đuổi, tôi trở thành người xét duyệt hồ sơ hợp tác phần mềm với bên thứ ba.
Hôm đó, tôi ngồi trong phòng họp, trước mặt là một đống hồ sơ in đẹp đẽ. Tôi lật từng cái. Đến một tập dày, tôi khựng lại.
Tên công ty: Công ty xây dựng Minh Thành
Người đại diện: Nguyễn Quang Minh
Tôi lặng người.
Ba ngày sau, công ty Minh Thành đến xin trình bày demo. Trong phòng họp, tôi ngồi giữa – đối diện là ông Quang Minh.
Ông ta nhìn tôi, thoáng sững người:
“Cô là… nhân viên bên BĐS hồi trước?”
Tôi mỉm cười:
“Đúng. Nhưng giờ tôi là người phụ trách sản phẩm của LoopWork. Bên anh muốn hợp tác tích hợp phần mềm quản lý đúng không?”
Ông ta gượng gạo:
“Ừ, đúng. Mong cô hỗ trợ bên anh…”
Họ trình bày. Tôi không làm khó. Tôi vẫn lắng nghe, vẫn gật gù, vẫn ghi chú cẩn thận như mọi cuộc họp khác. Sau đó, tôi gập hồ sơ lại:
“Tôi sẽ chuyển hồ sơ lên bộ phận đánh giá. Dự án sẽ được xét theo thứ tự ưu tiên đã đăng ký.”
Ông ta cười, gượng:
“Có cách nào ưu tiên sớm không? Cô giúp bên anh, ngày xưa cũng từng quen biết mà…”
Tôi ngước lên, giọng nhẹ như không:
“Dạ, ngày xưa… tôi mất việc vì từ chối đi tiếp khách cho anh. Em nhớ rất rõ.”
Ông ta lặng đi.
Tôi tiếp tục:
“Nhưng hôm nay, em không còn là nhân viên. Em là người xét duyệt. Và LoopWork không làm việc với người xem thường phụ nữ.”
Tôi đứng dậy, cúi đầu:
“Chúc anh thành công với phần mềm khác.”
Tôi không đẩy hồ sơ đó lên. Một tháng sau, công ty họ chuyển sang phần mềm của đối thủ. Ba tháng sau, phần mềm lỗi, dữ liệu rò rỉ. Họ lại quay về LoopWork, gửi hồ sơ lần nữa – lần này không có ông Minh đi cùng.
Tôi không trả thù. Tôi không chửi rủa. Tôi chỉ im lặng.
Và đi xa hơn họ nghĩ.
English