Giấc mơ không thể chạm tới

Giấc mơ không thể chạm tới

Trong căn phòng nhỏ áp mái, nơi ánh sáng mặt trời chỉ dám lén lút lọt qua khe cửa sổ hẹp, bụi quyện trong những tia nắng yếu ớt như những hạt vàng vụn vỡ, vô định trôi. Elias ngồi đó, đối diện với giá vẽ cũ kỹ, chiếc khung trắng tinh khôi của bức toan như một lời thách thức, một sự trống rỗng đáng sợ. Căn phòng ngột ngạt với mùi dầu lanh, turpentine và mồ hôi của những đêm dài vật lộn. Anh cầm bút vẽ, đầu ngón tay nhuốm đầy màu sắc vấy bẩn, nhưng tâm trí thì hoàn toàn trống rỗng. Trước mặt anh, bức tranh duy nhất treo trên tường – một bản sao của “The Starry Night” – dường như đang cười nhạo sự bất lực của anh. Đó là giấc mơ của anh, trở thành một họa sĩ vĩ đại, được đứng giữa những ánh đèn rực rỡ của buổi triển lãm đầu tiên, để thế giới thấy được vũ trụ anh gói ghém trong từng nét cọ. Nhưng giấc mơ ấy, sau bao năm ròng rã, vẫn chỉ là thứ ánh sáng lấp lánh ngoài cửa sổ, đẹp đẽ nhưng không thể nào với tới.

Anh nhắm mắt lại, cố gắng tìm kiếm hình ảnh đã ám ảnh anh suốt tháng ngày: khu rừng già trong ký ức tuổi thơ, nơi những thân cây cổ thụ vươn cao như những cột chống trời, rễ cây ngoằn ngoèo như những con trăn khổng lồ đang bò trên mặt đất phủ đầy rêu xanh và lá mục. Ánh sáng mặt trời xuyên qua tán lá dày đặc, tạo thành những tháp ánh sng lấp lánh, huyền ảo, như những cánh cổng dẫn đến một thế giới khác. Tiếng gió thì thầm qua kẽ lá, tiếng chim hót xa xăm và cả mùi đất ẩm, mùi của sự sống và phân rã, quyện vào nhau. Đó là nơi anh tìm thấy sự bình yên, thấy vẻ đẹp nguyên sơ và hùng vĩ mà anh khao khát được tái tạo trên canvas. Nhưng mỗi lần anh mở mắt, đối diện với tấm toan trắng, mọi thứ tan biến. Chỉ còn lại sự trơ trọi. Bàn tay anh run rẩy, nét cọ đầu tiên vụng về, nguệch ngoạc, và rồi anh vứt bỏ nó trong tuyệt vọng. Bức tranh cứ thế dở dang, một mớ hỗn độn của màu sắc không hồn, giống như một giấc mơ bị cắt đứt nửa chừng, để lại một cảm giác trống rỗng đến đau đớn.

Cuộc sống của anh là một vòng lặp tẻ nhạt. Ban ngày, anh làm việc tại một xưởng in ấn cũ kỹ, nơi mùi mực in nồng nặc bám đầy trên từng sợi vải trong quần áo, ám ảnh ngay cả trong giấc ngủ. Những tờ giấy trắng vô tri qua tay anh, được in lên những con chữ vô hồn, những hình ảnh rập khuôn, càng làm tăng thêm sự chán chường. Ông chủ, một người đàn ông to béo với đôi mắt ti hí luôn nhìn anh với ánh mắt dò xét và một chút khinh thường, thường xuyên quát tháo về những lỗi sai không đáng có. Đồng nghiệp xa lánh anh, kẻ mơ mộng không hợp với thế giới thực dụng của họ. Anh trở về căn phòng áp mái mỗi tối với thân xác mệt mỏi và tâm hồn rệu rã. Và rồi, trước giá vẽ, sự vật lộn lại tiếp diễn. Giấc mơ nghệ thuật cứ xa vời dần, như ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm, sáng rực nhưng cách xa hàng ngàn năm ánh sáng, không thể nào với tới. Đôi lúc, anh tự hỏi liệu mình có đang sống hay chỉ đang tồn tại để nuôi dưỡng một ảo ảnh?

Rồi một ngày, bức thư được gửi tới. Nó nằm trong hộp thư rỉ sét, một phong bì màu ngà trang trọng, in logo của một phòng tranh nổi tiếng nhất thành phố. Trái tim Elias đập thình thịch, tay anh run run mở nó ra. Dòng chữ in rõ ràng: họ đồng ý tổ chức một buổi triển lãm cá nhân cho anh, nếu anh có thể hoàn thành một bộ sưu tập mười hai bức tranh theo phong cách độc đáo của mình trong vòng ba tháng. Đây là cơ hội vàng, là chiếc chìa khóa có thể mở ra cánh cửa vào thế giới anh hằng mơ ước. Niềm vui sướng trào dâng, hóa thành những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má anh. Anh như được tái sinh. Ánh sáng mặt trời chiều hôm đó bỗng trở nên rực rỡ lạ thường, xua tan mọi bóng tối trong căn phòng nhỏ. Anh lao vào làm việc với một năng lượng cuồng nhiệt chưa từng thấy. Những ống màu bị vắt kiệt, những chiếc cọ bị làm cho mòn vẹt. Anh vẽ như điên, như người mất trí, quên ăn, quên ngủ. Khu rừng trong ký ức bỗng trở nên sống động lạ thường, từng chi tiết hiện lên rõ ràng như thể anh đang đứng giữa lòng nó. Từng tán cây, từng tia sáng, từng mảng rêu, tất cả được anh tái hiện với một sự say mê khủng khiếp.

Nhưng rồi, cơn phấn khích ban đầu dần nguội lạnh. Sự hoàn hảo anh theo đuổi bắt đầu trở thành một nhà tù vô hình. Anh vẽ đi vẽ lại cùng một chi tiết, xóa đi rồi vẽ lại, không bao giờ hài lòng. Mỗi nét cọ trở nên nặng nề, đầy toan tính. Ánh mắt anh trở nên hoảng loạn mỗi khi nhìn vào tác phẩm của mình. Nó không giống với hình ảnh trong đầu anh. Nó không đẹp, không sống động, không có cái hồn mà anh khao khát truyền tải. Sự cô độc và áp lực khủng khiếp bắt đầu bào mòn anh. Anh ngủ ít đi, ăn uống qua loa, và luôn ở trong trạng thái căng thẳng tột độ. Những bức tranh, thay vì là hiện thân của giấc mơ, giờ đây giống như những con quái vật đang chế nhạo sự bất tài của anh. Chúng nhìn anh với những đôi mắt vô hồn được tạo nên từ những mảng màu lộn xộn. Anh nghe thấy tiếng thì thầm từ chúng, những lời độc địa về sự thất bại không thể tránh khỏi.

Hai tháng rưỡi trôi qua, chỉ còn nửa tháng nữa là đến hạn chót. Mười một bức tranh đã hoàn thành, dù không hoàn hảo như anh muốn, nhưng ít nhất chúng đã có hình hài. Nhưng bức thứ mười hai, bức quan trọng nhất, bức chủ đạo mà anh dự định sẽ đặt tên “Giấc Mơ Xanh”, vẫn chỉ là một mớ hỗn độn trên canvas. Anh không thể bắt đầu. Mọi nỗ lực đều thất bại. Mỗi lần anh cầm cọ, đầu óc anh trống rỗng, bàn tay run rẩy, và trái tim đau nhói. Anh biết mình đang ở trên bờ vực của sự sụp đổ. Đêm đó, trời đổ mưa tầm tã. Những hạt mưa gõ liên hồi trên mái tôn, nghe như điệu nhạc tang thương. Elias ngồi bó gối trước giá vẽ, khuôn mặt hốc hác, đôi mắt thâm quầng nhìn chằm chằm vào tấm toan trắng. Anh cảm thấy một nỗi sợ hãi tột cùng, nỗi sợ rằng giấc mơ cả đời anh theo đuổi thực ra chỉ là ảo ảnh, là thứ không bao giờ anh có thể chạm tới. Sự tuyệt vọng bao trùm lấy anh, đen đặc hơn cả màn đêm bên ngoài cửa sổ.

Và rồi, trong cơn mê sảng vì kiệt sức và tuyệt vọng, anh hành động. Anh không còn suy nghĩ. Anh trộn màu một cách điên cuồng, những màu sắc tối tăm, u ám, hoàn toàn trái ngược với “Giấc Mơ Xanh” anh từng mơ tưởng. Và anh vẽ. Anh vẽ như để giải phóng tất cả sự đau đớn, dằn vặt, phẫn uất và thất vọng chất chứa bấy lâu. Anh vẽ sự bế tắc của chính mình, vẽ căn phòng ngột ngạt này, vẽ khuôn mặt đầy tuyệt vọng của anh phản chiếu trong gương, vẽ những giọt nước mắt hòa lẫn với mưa, vẽ bóng tối đang nuốt chửng những tia sáng le lói cuối cùng. Anh vẽ không ngừng nghỉ, cho đến khi kiệt sức và gục xuống ngay trước giá vẽ.

Sáng hôm sau, anh tỉnh dậy với cơn đau đầu như búa bổ. Ánh nắng buổi sáng chiếu xiên vào căn phòng, rọi thẳng vào bức tranh. Và Elias sửng sốt. Trước mặt anh không phải là “Giấc Mơ Xanh”. Đó là một bức tranh hoàn toàn khác. Một bức tranh đầy xáo trộn, hỗn loạn, nhưng vô cùng mãnh liệt và chân thực. Nó là nỗi đau, là sự vật lộn, là sự thất vọng và cả sự phản kháng của anh. Nó không đẹp theo cách anh từng nghĩ, nhưng nó có sức sống ghê gớm. Nó là hiện thân của một giấc mơ đã vỡ tan, nhưng từ trong đống vỡ vụn ấy, một thứ gì đó nguyên bản và đầy xúc cảm đã được sinh ra. Anh nhìn nó, và lần đầu tiên sau bao lâu, anh không thấy sự thất bại. Anh thấy chính mình.

Buổi triển lãm diễn ra. Mười một bức tranh về khu rừng xanh được treo một cách chỉn chu, nhưng chúng chỉ nhận được những cái gật đầu lịch sự, những lời khen xã giao. Chúng đẹp, nhưng an toàn, và có phần vô hồn. Nhưng khi tấm vải phủ bức tranh cuối cùng được kéo xuống, cả phòng tranh chìm vào im lặng. Rồi những tiếng xì xào bắt đầu nổi lên, những ánh mắt đổ dồn về phía nó, chứa đầy đủ mọi cung bậc cảm xúc từ kinh ngạc, khó hiểu, cho đến bị thu hút và thậm chí là cảm thông. Elias đứng trong góc phòng, trái tim đập loạn nhịp. Anh nghe thấy những lời bình luận, những cuộc tranh luận nổ ra xung quanh tác phẩm của anh. Và rồi, một nhà phê bình nghệ thuật danh tiếng, một người vốn nổi tiếng khó tính, bước đến bên anh. Ông ta không khen ngợi vẻ đẹp. Ông ta nói về sự thật, về sự dũng cảm, về việc dám phơi bày những góc khuất đau đớn nhất của tâm hồn lên canvas. Ông nói: “Nó khiến người ta cảm thấy, và đó là điều mà nghệ thuật đích thực nên làm.”

Elias không trở thành một ngôi sao sáng chói nhất đêm đó. Nhưng anh tìm thấy thứ giá trị hơn. Khi buổi triển lãm kết thúc, anh đứng một mình trước bức tranh của chính mình. Giấc mơ trở thành họa sĩ vĩ đại với những tác phẩm hoàn hảo, rực rỡ, có lẽ mãi mãi là thứ ánh sáng xa xôi ngoài tầm với. Nhưng từ trong sự tan vỡ của giấc mơ ấy, anh đã tìm thấy tiếng nói nghệ thuật của riêng mình – không phải từ một nơi xa xôi đẹp đẽ, mà từ chính những vết nứt, những nỗi đau và sự thật trần trụi nhất bên trong con người anh. Anh chạm tay lên bề mặt bức tranh, cảm nhận những nét cọ thô ráp, gồ ghề. Nó không trơn tru, không lấp lánh, nhưng nó thật. Và đôi khi, việc chạm được vào sự thật, dù đau đớn và không hoàn hảo, lại có ý nghĩa hơn rất nhiều so với việc mãi mãi với tay về phía một giấc mơ không tưởng. Bầu trời đêm bên ngoài vẫn đầy sao, nhưng giờ đây, Elias biết rằng ánh sáng đích thực không nằm ở những ngôi sao xa xôi kia, mà nằm ở ngọn lửa mà anh đã đốt lên từ chính sự tan vỡ của bản thân, ngay trong trái tim mình.