Chị dâu tương lai từng coi thường tôi, 1 năm sau phải cúi đầu xin tôi cứu lấy hôn nhân của cô ta phần 2

Chị dâu tương lai từng coi thường tôi, 1 năm sau phải cúi đầu xin tôi cứu lấy hôn nhân của cô ta phần 2

Dưới đây là phần tiếp theo cho truyện “Chị dâu tương lai từng coi thường tôi, 1 năm sau phải cúi đầu xin tôi cứu lấy hôn nhân của cô ta”, lần này được mở rộng đầy đủ, chiều sâu tâm lý và diễn biến mới – dài khoảng 2000 từ.

Phần 2: Tôi giúp chị ta giữ lại gia đình, nhưng đổi lại… tôi mất luôn người anh trai ruột

(Tiểu thuyết ngắn theo phong cách drama hiện đại)

  1. Buổi gặp mặt giữa hai người phụ nữ

Tôi hẹn chị ở một quán cafe yên tĩnh. Phương đến sớm, không makeup, tóc buộc vội, gương mặt phờ phạc và đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ.

Cô ta ngồi im một lúc lâu mới nói:

“Chị biết chị sai với em. Nhưng giờ chị cần em… Chị sợ mất ảnh.”

Tôi dựa lưng vào ghế, tay xoay nhẹ ly nước chanh:

“Chị cần tôi giúp gì? Theo dõi? Thu thập bằng chứng? Hay dạy chị cách níu kéo?”

Phương rơi nước mắt:

“Chị không biết nữa. Nhưng chị tin em đủ thông minh để tìm ra cách.”

Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm nhận được quyền lực của một người từng bị coi thường. Nhưng tôi không tận dụng nó để trả thù – tôi tận dụng nó để lấy lại công bằng.

  1. Sự thật không đơn giản như chị nghĩ

Tôi âm thầm theo dõi anh trai – gọi là “theo dõi” nhưng thật ra chỉ cần vài thao tác cơ bản. Tôi nhờ một người bạn làm trong ngành an ninh mạng, lấy được vị trí lịch sử của anh tôi, lịch sử tin nhắn và giao dịch ngân hàng trong 1 tháng.

Kết quả làm tôi choáng váng.

Anh tôi không chỉ có mối quan hệ với một người phụ nữ – mà là ba người.

Một cô sinh viên mới tốt nghiệp, một đồng nghiệp cũ, và… một người phụ nữ từng là bạn thân của chị Phương.

Và tệ hơn, anh tôi đang chuyển tiền đều đặn cho từng người, với ghi chú “hỗ trợ”, “lo tiền nhà”, hoặc thậm chí là “chi phí phá thai”.

Tôi mất một đêm không ngủ. Không phải vì đau, mà vì không thể hiểu: người anh từng chăm sóc tôi từng miếng ăn, giấc ngủ, bây giờ lại là kẻ hèn hạ như thế sao?

  1. Chị không mất chồng. Chị mất một ảo tưởng.

Tôi gửi tất cả bằng chứng cho chị Phương – không qua email, không tin nhắn, mà là in thành một tập hồ sơ, đặt vào tay chị ấy.

Chị cầm, run rẩy mở từng trang. Khi đến bức ảnh thứ ba – anh tôi đang ôm eo người phụ nữ trong khách sạn, chị nấc nghẹn:

“Chị tưởng ảnh chỉ… qua đường… Chị không nghĩ lại là…”

Tôi ngắt lời:

“Chị không mất chồng. Chị chỉ vừa tỉnh dậy sau ảo tưởng. Và có hai cách để sống tiếp:

Một, là nhắm mắt bỏ qua.

Hai, là tự giải thoát cho mình.”

  1. Câu chuyện gia đình không còn là chuyện riêng

Tôi tưởng chị sẽ chọn cách im lặng. Nhưng không.

Ba ngày sau, chị Phương gửi đơn ly hôn – kèm theo toàn bộ bằng chứng, đưa thẳng cho ba mẹ tôi.

Mẹ tôi gào khóc. Ba tôi giận đến tím mặt. Còn anh tôi – người từng là niềm tự hào của cả dòng họ – chỉ cúi đầu, không nói một lời.

Khi mọi người biết tôi là người thu thập chứng cứ, mối quan hệ giữa tôi và anh sụp đổ hoàn toàn.

  1. “Tại sao mày lại làm vậy với anh mày?”

Anh tôi đến nhà tôi vào một đêm mưa – ướt sũng, say khướt, đập cửa ầm ầm:

“Tại sao? Tao là người đưa mày lên Sài Gòn, nuôi mày học. Tại sao mày lại đâm sau lưng tao như thế?”

Tôi mở cửa, nhìn thẳng vào mắt anh:

“Anh đã nuôi tôi, đúng. Nhưng anh cũng dạy tôi phân biệt đúng sai. Vậy thì hôm nay, tôi sống đúng theo điều đó.”

Anh cười nhạt, rồi nói:

“Từ giờ, coi như không có anh em gì nữa.”

Câu nói đó, như một nhát dao – nhưng là nhát dao tôi chấp nhận trả giá để bảo vệ sự tử tế của chính mình.

  1. Phương – người phụ nữ không chọn trả thù

Chị Phương không đòi chia tài sản. Chị chỉ nhận một khoản đủ để nuôi con – đứa con trai hai tuổi mà anh tôi từng nói: “Nếu ly hôn, để nó cho nội nuôi.”

Chị từ chối cả việc nhờ luật sư. Chị không làm lớn chuyện.

Tôi hỏi:

“Chị không muốn thấy ảnh phải quỳ gối xin lỗi à?”

Chị cười nhạt:

“Không. Chị chỉ muốn quay về là chính mình. Còn quỳ hay đứng, đó là việc của ảnh.”

Tôi im lặng. Lần đầu tiên, tôi thấy chị đẹp thật sự – không phải vì áo váy hay trang điểm, mà vì sự bình thản sau cùng.

  1. Một năm sau – cuộc gặp gỡ không báo trước

Tôi đang mở thêm chi nhánh spa tại Bình Thạnh thì gặp lại anh trai – lần này là khách hàng, đi cùng… một cô gái mới, nhìn còn non hơn tôi vài tuổi.

Tôi chào khách như mọi ngày. Cô gái ấy không nhận ra tôi, còn anh thì bối rối. Trước khi ra về, anh để lại tờ card và nói:

“Dù sao… anh cũng mong em sống tốt.”

Tôi không cầm. Tôi chỉ cười và nói:

“Em đang sống tốt. Và mong anh cũng thế – dù với ai, làm gì, đừng quên bản chất của anh từng rất đáng quý.”

Tôi quay đi, không hối tiếc.

  1. Người cũ, bài học cũ, và con đường mới

Chị Phương giờ làm quản lý chi nhánh của tôi. Sau ly hôn, chị xin làm từ vị trí lễ tân, học lại từ đầu. Ba tháng sau, chị trở thành trưởng nhóm chăm sóc khách hàng – vì chị lắng nghe, chứ không chỉ điều hành.

Chúng tôi không trở thành bạn thân – nhưng hiểu nhau.

Một lần, khi đóng cửa chi nhánh trễ, chị nói:

“Ngày xưa, nếu chị không coi thường em… chắc em vẫn sẽ giúp chị như thế này?”

Tôi gật đầu:

“Có thể chị không phải người tử tế. Nhưng hôm đó chị đã chọn cách đứng lên – và em luôn sẵn lòng giúp người như vậy.”

  1. Kết lại – Chị dâu cũ, anh trai ruột, và một tôi không còn cũ

Tôi đã từng tin rằng trả đũa là chiến thắng. Nhưng càng lớn, tôi hiểu:

Chiến thắng thật sự là khi ta không để bản thân trở thành kẻ giống như họ.

Tôi không mong anh tôi quay lại làm anh trai. Tôi chỉ mong anh sẽ không lặp lại với người phụ nữ nào khác như đã làm với chị Phương.

Và tôi – giờ đây không còn là đứa em dâu bị chê nghèo, quê mùa, “mặt cần dưỡng da”.

Tôi là tôi – tự làm nên chỗ đứng, tự lựa chọn điều gì đúng, điều gì xứng đáng.

English