Tôi từng bị chê “nhát như con thỏ, không ai dám giao việc lớn” – 6 năm sau, tôi là người được mời đào tạo kỹ năng lãnh đạo cho chính công ty cũ

Tôi từng bị chê “nhát như con thỏ, không ai dám giao việc lớn” – 6 năm sau, tôi là người được mời đào tạo kỹ năng lãnh đạo cho chính công ty cũ

 

Tôi tên là An, năm nay 35 tuổi. Tôi từng là nhân viên hành chính văn phòng trong một công ty thiết bị điện tại Bình Dương. Nếu bạn hỏi tôi khi đó có gì nổi bật, câu trả lời là: không có gì cả.

Tôi hiền, nói nhỏ, đi làm đúng giờ, không tạo xích mích, không nổi bật. Sếp tôi, anh Thành – một người nói to, hay áp đặt – từng đùa một câu mà tôi nghe mãi không quên:

“An à, em hiền quá. Làm văn phòng thì được, chứ để làm quản lý thì… chắc kiếp sau. Nhát như thỏ, ai mà giao việc lớn?”

Cả phòng cười. Tôi cũng cười, nhưng trong bụng có gì đó đau nhẹ.

Tôi từng đề xuất một bản kế hoạch tổ chức lại quy trình nội bộ cho các phòng ban. Tôi dành một tuần làm, in từng file, phân tích quy trình bằng sơ đồ. Sếp chỉ liếc qua rồi đẩy lại:

“Thôi để đứa khác nói. Em trình bày vậy anh sợ mọi người ngủ gật.”

Lần đó, tôi suy sụp. Tôi từng nghĩ mình không hợp với môi trường công sở. Từng định bỏ nghề.

Nhưng rồi tôi đi học. Một khóa kỹ năng giao tiếp. Một khóa phản biện. Một khóa xây dựng nhóm. Mỗi tối về, tôi đứng trước gương… luyện từng câu chào, cách nhấn giọng, cách giữ mắt người nghe.

Không ai thấy. Không ai cổ vũ. Nhưng tôi không để bản thân mãi là cái bóng.

Hai năm sau, tôi xin nghỉ. Tôi chuyển qua làm nhân sự cho một công ty khởi nghiệp nhỏ. Ở đây, người ta không quan tâm bạn nói to hay nhỏ, mà quan tâm bạn làm được gì.

Tôi bắt đầu phụ trách huấn luyện kỹ năng mềm cho nhân viên mới. Tôi tạo các tình huống xử lý khủng hoảng, dựng workshop, tổ chức đào tạo đội nhóm. Tôi không còn run nữa – vì tôi hiểu: tôi đang giúp ai đó không lặp lại cảm giác mình từng có.

3 năm tiếp theo, tôi thành lập công ty tư vấn kỹ năng nội bộ – UpCore Skills – cung cấp chương trình đào tạo kỹ năng lãnh đạo cho doanh nghiệp.

Năm ngoái, một công ty sản xuất lớn liên hệ đặt chương trình dài hạn cho các trưởng bộ phận mới được thăng chức. Họ gửi thông tin lịch trình, địa điểm, người phụ trách ký kết.

Tôi lật tới trang cuối – ký tên:
Nguyễn Thành – Trưởng phòng Nhân sự kiêm đại diện dự án đào tạo.

Chính là sếp cũ của tôi – người từng bảo tôi “nhát như con thỏ”.

Tôi không báo trước. Tôi để buổi họp đầu tiên diễn ra đúng kế hoạch. Khi tôi bước vào phòng họp, mặc vest xanh xám, cầm laptop và hồ sơ – anh Thành ngẩng lên. Mắt anh mở to:

“An?”

Tôi mỉm cười:

“Chào anh. Em là đại diện UpCore Skills – chịu trách nhiệm triển khai khóa ‘Lãnh đạo chuyển đổi và dẫn dắt nhóm hiệu quả’ cho bên anh.”

Không gian bỗng lặng lại vài giây.

Anh gật đầu, không nói thêm.

Tôi bắt đầu buổi đầu tiên bằng một câu hỏi:

“Ai ở đây từng bị đánh giá là không có tố chất làm quản lý, chỉ vì tính cách?”

Gần một nửa giơ tay.

Tôi gật đầu, mỉm cười:

“Tôi cũng từng vậy. Nhưng tôi học – và tôi không học để chứng minh gì cả. Tôi học để không còn bị bóp méo hình ảnh của chính mình bởi miệng người khác.”

Cả phòng im lặng. Anh Thành cúi đầu ghi chú.

Cuối khóa, anh Thành đến bắt tay tôi:

“Anh sai. Anh nghĩ… em sẽ mãi ở vị trí nhỏ, vì em ít nói. Nhưng hóa ra, người đi xa… là người không nói nhiều, mà làm rất chắc.”

Tôi chỉ đáp:

“Em không oán gì anh. Vì nếu không có những lời như vậy, em cũng không có lý do để bắt đầu thay đổi.”

Tôi không ghi tên anh vào bất kỳ bài viết truyền cảm hứng nào.

Tôi không kể với ai rằng tôi từng bị coi là “con thỏ”.

Tôi chỉ biết: sự công nhận đẹp nhất, là khi người từng từ chối bạn – nay phải mời bạn về để dạy lại những gì họ không biết.

English