Ánh nắng cuối ngày rải những sợi tơ vàng óng lên những mái nhà cũ kỹ của thị trấn ven sông, nhuộm hồng cả những đám mây lười biếng trôi trên bầu trời tháng Chín. Trong căn phòng nhỏ của mình, nơi hương hoa sữa thoảng qua khung cửa sổ mở rộng, Lâm lại ngồi đó với cuốn nhật ký cũ kỹ. Anh là một người viết, hay đúng hơn là một kẻ cô đơn luôn tìm kiếm những mảnh ghép còn thiếu trong chính câu chuyện của đời mình. Những con chữ anh viết ra cứ khô khan, vô hồn như chính trái tim đã đóng băng từ cái ngày định mệnh cách đây mười năm, khi chiếc xe màu xanh lam lao xuống vực sâu và cướp đi người mẹ thân yêu, để lại trong anh một nỗi đau mất mát chưa bao giờ nguôi ngoai. Cuộc sống của anh từ đó như một bản nhạc trầm lặng, chỉ có tiếng lách cách của bàn phím và tiếng thở dài của gió. Cho đến một buổi chiều, khi cơn mưa rào mùa hạ trút xuống ào ạt, xối xả, cuốn theo bao tầng bụi của phố thị, cánh cổng gỗ nhà anh khẽ mở, và em đến.
Em xuất hiện không một lời báo trước, đứng dưới mái hiên chật hẹp, ướt sũng. Chiếc áo mưa mỏng manh dính chặt vào thân hình bé nhỏ, những giọt nước lăn dài trên mái tóc đen dày, lấp lánh dưới ánh đèn đường vừa bật. Đôi mắt em to, đen láy và sâu thẳm, ánh lên vẻ ngơ ngác của một con nai rừng bị lạc vào chốn thị thành nhộn nhịp. Em không nói gì, chỉ đưa cho Lâm một phong thư đã nhàu nát, ố vàng vì nước mưa, trên đó là nét chữ của người dì già mà anh đã lâu không gặp. “Gửi cháu trai của dì. Hãy chăm sóc Mai, nó cần một nơi để ở, ít nhất là cho đến khi mọi chuyện qua đi.” Lâm đứng im, ngỡ ngàng trước sự xuất hiện đột ngột này. Trái tim anh, vốn đã quen với nhịp đập đều đều của sự cô độc, chợt thấy một tiếng nấc kỳ lạ. Anh đưa mắt nhìn em – Mai – cô bé mười sáu tuổi với vẻ ngoài mong manh nhưng ẩn chứa một sự cứng cỏi khó hiểu. Không một lời hỏi han, anh bước lùi lại, mở rộng cánh cửa. Một mùi hương lạ, mùi của đất, của cỏ ướt và của một sự khởi đầu mơ hồ, tràn vào căn nhà tĩnh lặng.
Những ngày đầu, Mai như một cái bóng im lặng. Em ăn ít, nói ít, và dành phần lớn thời gian để ngắm nhìn khu vườn nhỏ phía sau nhà, nơi những khóm hoa dại đua nhau nở rộ. Ánh mắt em luôn đượm một nỗi buồn xa xôi, một nỗi sợ hãi mơ hồ mà Lâm không thể nào chạm tới. Anh cố gắng hỏi han, nhưng em chỉ lắc đầu hoặc trả lời qua quýt bằng những câu ngắn ngủi. Ban đêm, tiếng thét trong cơn ác mộng của em xé toang không gian yên tĩnh. Lâm nhiều lần thức giấc, chạy sang phòng em, thấy em co quắp trong chăn, mồ hôi ướt đẫm trán, miệng lẩm bẩm những điều vô nghĩa. Anh ngồi xuống bên giường, đưa tay vỗ về, hát vu vơ một bài hát xưa mà mẹ anh từng hát. Dần dà, sự hiện diện của anh trở thành một điểm tựa, những cơn ác mộng thưa dần. Rồi một buổi sáng, Lâm thấy em đang ở trong bếp, cố gắng nấu một nồi cháo cháy đáy. Mùi khét bốc lên ngùn ngụt, nhưng nhìn vẻ mặt lấm lem và ánh mắt hối hận của em, anh bật cười – nụ cười đầu tiên sau nhiều năm. Khoảnh khắc ấy, một sợi dây vô hình đã được nối lại.
Mai bắt đầu cởi mở hơn. Em kể cho anh nghe về ngôi làng nhỏ ven biển nơi em sinh ra, về người cha say rượu và những trận đòn roi, về ước mơ được đi học và về lý do thực sự em phải bỏ trốn – một cuộc hôn nhân ép buộc với một gã đàn ông giàu có nhưng tàn bạo mà cha em đã hứa gả. Giọng kể của em đều đều, không oán trách, chỉ đầy một nỗi khát khao được sống, được tự do. Lâm lắng nghe, trái tim anh se thắt lại. Anh nhìn thấy chính mình trong em, một linh hồn non nớt bị tổn thương, cần được bảo vệ. Anh dạy em đọc sách, dạy em cách sử dụng máy tính, và đưa em đến thư viện thị trấn. Ngược lại, Mai đem đến cho anh một luồng sinh khí mới. Em chỉ cho anh thấy vẻ đẹp của những hạt sương sớm đọng trên lá, của âm thanh xào xạc khi gió chơi đùa với những tán cây, của mùi thơm ngọt ngào từ những bông hoa dại em ngắt về cắm trong lọ. Thế giới quan của anh, vốn chỉ thu nhỏ trong bốn bức tường và màn hình máy tính, bỗng nhiên mở rộng, đầy màu sắc và cảm xúc. Những con chữ của anh bắt đầu biết hát, biết yêu thương, biết hy vọng. Họ cùng nhau nấu những bữa ăn tối, cùng dọn dẹp khu vườn, cùng đọc sách dưới ánh đèn vàng ấm áp. Căn nhà lạnh lẽo ngày nào giờ tràn ngập tiếng cười và hơi ấm. Lâm nhận ra mình đang sống, thực sự sống, chứ không chỉ tồn tại. Anh tìm lại được cảm xúc đã đánh mất, và trái tim giá băng ngày nào giờ đã ấm dần lên nhờ ánh nắng trong veo từ cô bé mang tên Mai.
Nhưng bình yên chẳng được bao lâu. Một chiều, khi Lâm từ thư viện về, anh thấy cửa nhà mở toang. Trong nhà, đồ đạc bị xáo trộn, chiếc lọ hoa dại vỡ tan trên sàn. Tim anh đập loạn xạ. “Mai!” Anh gào thét, lao vào phòng em. Không thấy bóng dáng em đâu, chỉ thấy trên giường, một mảnh giấy nhàu nát với dòng chữ viết vội: “Trả con gái tao về, không có tiền thì trả người.” Sự lạnh lẽo, tê dại mà anh tưởng đã biến mất, ùa về xâm chiếm. Anh như chết lặng. Nhưng rồi, hình ảnh đôi mắt đầy sợ hãi của Mai hiện lên, thôi thúc anh hành động. Lần đầu tiên sau nhiều năm, anh cảm thấy một sức mạnh trỗi dậy mãnh liệt – sức mạnh của một người đi bảo vệ người mình yêu thương. Anh không còn là kẻ cô đơn chỉ biết trốn chạy vào những con chữ nữa. Anh biết em sẽ bị đưa về làng, và con đường duy nhất là đi dọc theo con sông. Anh phóng xe như điên, trái tim đập thình thịch, mỗi nhịp đập là một lời thì thầm: “Hãy chờ anh, Mai.”
Và rồi anh thấy họ. Ở một khúc quanh vắng vẻ, chiếc xe máy cà tàng đang bị một chiếc xe tải chặn ngang. Hai gã đàn ông to lớn, thô bạo đang lôi kéo Mai ra khỏi xe. Em giãy giụa, khóc lóc, nhưng sức em quá yếu ớt. “Buông nó ra!” Tiếng hét của Lâm vang lên, đầy uy lực và phẫn nộ, khiến cả ba người giật mình quay lại. Anh bước tới, dáng vẻ của một con người khác, một con người mà chính anh cũng không nhận ra. Kẻ dẫn đầu, một gã mặt sẹo, cười nhếch mép. “Mày là thằng nào? Tránh ra trước khi tao cho mày ăn đòn!” Chúng lao vào anh. Lâm, vốn không phải là một tay võ, chiến đấu bằng một thứ vũ khí duy nhất: lòng quyết tâm không để em phải rơi vào địa ngục lần nữa. Anh vật lộn, hứng chịu những cú đấm, cú đá đau điếng, nhưng mỗi lần ngã xuống, ánh mắt tuyệt vọng của Mai lại khiến anh đứng dậy. Máu chảy ra từ khóe miệng, nhưng anh không cảm thấy đau. Anh chỉ biết rằng không được phép thua. Trong lúc hỗn loạn, tiếng còi cảnh sát vang lên từ phía xa. Bọn chúng hoảng hốt, vội vã bỏ chạy, để lại chiếc xe và người đàn ông đang nằm bất tỉnh trên xe. Lâm lê bước về phía Mai, em lao vào lòng anh, khóc nức nở. Anh ôm chặt lấy em, hai cơ thể run rẩy, hòa làm một trong nỗi sợ hãi và niềm hạnh phúc tột cùng khi được ở bên nhau. “Anh xin lỗi, anh xin lỗi…” Anh thì thầm, giọng khàn đặc. “Em đã rất sợ…” Mai nức nở. “Nhưng em biết anh sẽ đến. Em luôn tin như thế.”
Mọi chuyện sau đó được giải quyết. Nhờ sự can thiệp của cảnh sát và những lời khai của Mai, người cha và những kẻ buôn người bị bắt giữ. Mai được tự do. Em không phải trở về ngôi làng đầy ký ức đau buồn đó nữa. Và Lâm, anh chính thức trở thành người giám hộ của em. Một năm sau, cuốn tiểu thuyết mới của Lâm được xuất bản, mang tựa đề “Khi Em Đến”. Nó kể về sự hồi sinh của một tâm hồn tưởng chừng đã chết, về tình yêu thương có thể hàn gắn mọi vết thương, và về một cô bé đem đến ánh sáng cho bóng tối. Buổi ra mắt sách diễn ra trong một hiệu sách ấm cúng. Lâm đứng trên bục, đọc những trích đoạn cảm động. Ánh mắt anh tìm kiếm và dừng lại ở hàng ghế đầu. Mai ngồi đó, trong chiếc váy trắng tinh khôi, nở nụ cười rạng rỡ nhất. Em không còn là cô bé sợ hãi, run rẩy trong cơn mưa nữa. Em đã lớn, mạnh mẽ và tràn đầy sức sống. Khi buổi ký tên kết thúc, họ cùng nhau bước ra phố. Trời đã tối, những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời thành phố. Lâm nắm chặt tay Mai, dẫn em đi dọc con phố đầy ánh đèn. “Cám ơn em,” anh nói, giọng trầm ấm. “Vì tất cả.” Mai quay sang anh, mắt cười lên thành hai vầng trăng khuyết. “Không, anh à. Phải là em cảm ơn anh. Vì anh đã mở cửa.” Họ dừng lại trước một cây cầu, nhìn xuống dòng sông lấp lánh ánh đèn thành phố. Dòng sông của những ký ức, của nỗi đau và giờ là của sự tái sinh. Khi em đến, thế giới của anh chỉ là một bản nhạc đơn điệu. Giờ đây, nó là một bản giao hưởng rực rỡ, và mỗi nốt nhạc đều ngân vang tên em: Mai. Và họ biết, dù tương lai có thế nào, họ sẽ không còn cô đơn nữa. Họ đã tìm thấy gia đình trong chính nhau.