Khi em đến bên anh

Khi em đến bên anh

Ánh trăng tháng giêng lạnh lẽo rơi xuống những con phố vắng tanh của Hà Nội, len lỏi qua khe cửa kính nhuốm bụi thời gian mà chiếu vào căn gác xép chật hẹp của tôi. Gió heo may rít lên từng hồi khô khốc, như muốn xé toang những mảnh ký ức mong manh còn sót lại. Tôi ngồi đó, trước giá vẽ, đối diện với một bức chân dung dang dở. Đó là khuôn mặt của anh, một khuôn mặt tôi đã cố gắng ghi lại bằng từng sợi cọ mảnh mai nhưng vô vọng. Màu sắc loang lổ, những đường nét vụng về, nó chẳng giống anh chút nào, ngoại trừ đôi mắt. Đôi mắt màu hổ phách ấy, tôi đã vẽ chúng với tất cả nỗi nhớ da diết, chúng nhìn tôi với cái nhìn sâu thẳm, đăm chiêu và đầy xót xa như chính lần cuối tôi thấy anh. Đã ba năm kể từ cái đêm định mệnh ấy, ba năm tôi sống trong mơ hồ và hối tiếc, cố gắng tìm kiếm một dấu hiệu, một lời giải cho sự biến mất không một lời từ biệt của anh. Căn phòng ngổn ngang những bức tranh vẽ anh, từ lúc cười rạng rỡ, lúc trầm tư, cho đến những khoảnh khắc anh chìm đắm trong thế giới riêng đầy bí ẩn của mình. Anh là một nhà thơ, một kẻ mộng mơ, và có lẽ, cũng là một người mang quá nhiều uẩn khúc mà tôi chưa bao giờ dám đào sâu.

Đêm đó, khi cơn bão đầu mùa bắt đầu gầm rú bên ngoài ô cửa nhỏ, một tiếng gõ cửa yếu ớt, gần như tuyệt vọng cắt ngang không gian tĩnh lặng. Tim tôi thắt lại. Chẳng ai tìm đến tôi lúc nửa đêm và trong thời tiết như thế này. Tôi do dự, rồi bước từng bước chậm rãi xuống cầu thang gỗ ọp ẹp. Khi mở cửa, một làn gió lạnh buốt ùa vào, và trước mặt tôi là một bóng hình run rẩy, dựa vào khung cửa để khỏi ngã. Ánh chớp lóe lên, và trong khoảnh khắc chói lòa ấy, tôi nhận ra đôi mắt hổ phách đó. Là anh. Nhưng không phải là anh của ba năm trước, rạng rỡ và đầy sức sống. Người đàn ông trước mắt tôi gầy gò, tiều tụy, khuôn mặt xanh xao hằn sâu những nếp nhăn của mệt mỏi và đau khổ. Quần áo anh ướt sũng, dính đầy bùn đất, và trên vạt áo kia, một vệt đỏ thẫm loang ra – máu. Anh thở hổn hển, đôi mắt mở to đầy hoảng loạn, nhìn tôi như thể vừa trốn chạy từ cõi chết về. “Em…” giọng anh khàn đặc, yếu ớt, “Anh… anh không biết đi đâu nữa…” Tôi hoảng hốt, mọi câu hỏi, mọi sự giận dữ vì ba năm bặt vô âm tín tan biến, chỉ còn lại nỗi sợ hãi và xót xa tột cùng. Tôi vội đỡ anh vào nhà, đóng sầm cánh cửa lại như để chặn đứng cả thế giới đang đuổi theo anh ngoài kia.

Anh run lẩy bẩy trước ngọn lửa tôi nhóm lên trong lò sưởi. Tôi lau khô người cho anh, thay bộ đồ khô ráo, và với sự vụng về của mình, cố gắng băng bó vết thương trên ngực anh – một vết rạch sâu, dài, trông gớm ghiếc. Anh không nói gì, chỉ nhìn ngọn lửa với đôi mắt vô hồn, đôi tay nắm chặt đến bật máu. Tôi ngồi xuống bên cạnh, lặng lẽ nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của anh. Sự tiếp xúc ấy như một cú giật mình, anh quay sang nhìn tôi, và trong ánh mắt ấy, tôi thấy một nỗi sợ hãi nguyên thủy, một nỗi đau tột cùng, và cả… sự ăn năn. “Em,” anh thì thầm, giọng vỡ vụn, “Anh xin lỗi. Anh phải đi. Họ… họ sẽ tìm đến đây. Anh không thể liên lụy đến em.” Tôi siết chặt tay anh, nước mắt lặng lẽ rơi, “Ai? Ai đuổi theo anh? Tại sao? Anh đã ở đâu suốt ba năm qua?”. Ánh mắt anh trốn tránh, rồi lại đăm đăm nhìn vào ngọn lửa, như thể tìm kiếm sự can đảm trong những ngọn lửa đang múa lượn. “Anh đã sai lầm,” giọng anh trầm xuống, đầy cay đắng, “Sai lầm lớn nhất đời mình. Anh tin họ, tin vào những lời hứa hẹn về một thế giới tốt đẹp hơn, về sự công bằng. Nhưng họ chỉ là một tổ chức lừa đảo, những kẻ buôn thần bán thánh, dùng những giấc mơ viển vông để trói buộc và bóc lột những kẻ ngây thơ như anh.” Từng lời, từng lời của anh như những nhát dao cứa vào không khí. Anh kể về ba năm bị giam cầm trong một giáo phái bí mật, bị tẩy não, bị bắt làm những việc mờ ám, và cuối cùng, khi tỉnh ngộ, anh đã cố gắng trốn thoát. Vết thương trên ngực anh là minh chứng cho sự phản kháng đó. “Họ sẽ không để anh yên,” anh thều thào, “Họ có mặt ở khắp nơi. Và giờ, anh đã dẫn họ đến tận cửa nhà em.”

Ngay lúc đó, ánh đèn pha của một chiếc xe hơi chói lòa xuyên qua khe cửa sổ, quét ngang căn phòng. Tiếng động cơ gầm rú dừng lại trước cửa nhà. Anh tái mặt, đứng phắt dậy, đôi mắt tràn ngập kinh hoàng. “Họ tới rồi!” anh thì thào, giọng đầy tuyệt vọng. Tiếng chân người ầm ầm dồn dập trên bậc thang gỗ, cùng những tiếng quát tháo hung tợn. Tim tôi đập như trống dồn. Tôi nhìn anh, nhìn vào đôi mắt đang cầu cứu, và một sức mạnh kỳ lạ trỗi dậy trong tôi. Tôi không còn là cô gái yếu đuối chỉ biết chờ đợi và khóc thương nữa. Tôi nắm lấy tay anh, kéo anh về phía căn hầm nhỏ phía sau bếp – một nơi tôi thường cất giữ đồ đạc cũ, chắc chắn không ai biết. “Vào đây, nhanh lên!” Tôi đẩy anh vào trong, chất đồ đạc chắn lại, rồi vội vã quay lại phòng khách, cố gắng tỏ ra bình thản khi cánh cửa bị đập vỡ.

Hai gã đàn ông to lớn, mặt lạnh như tiền, xông vào nhà. Ánh mắt hét lên sự tàn bạo. “Thằng khốn đó đâu?” Một gã gầm lên, tiến về phía tôi. Hơi thở hắn nồng nặc mùi rượu và bạo lực. Tôi run rẩy, nhưng cố đứng vững, lắc đầu: “Tôi không biết các anh đang nói gì. Đây là nhà của tôi.” Hắn ta cười gằn, một tay túm lấy cổ áo tôi, “Đừng có giả nai. Chúng tao biết nó chạy về đây. Máu nó còn rơi rớt ngoài cửa.” Tâm trí tôi quay cuồng. Tôi biết tôi không thể chống cự, nhưng mỗi giây anh được an toàn là một chiến thắng. Tôi cố gắng cãi lại, cố trì hoãn, hy vọng họ sẽ nghĩ anh đã chạy đi nơi khác. Nhưng một gã khác, im lặng và nguy hiểm hơn, bắt đầu lục soát căn phòng. Hắn lật tung mọi thứ, ánh mắt sắc lẹm như dao. Tôi nín thở khi hắn tiến về phía nhà bếp. Nhưng rồi, từ dưới sàn nhà, một tiếng động khẽ vang lên. Có lẽ anh đã vô tình đụng vào thứ gì đó. Tên đàn ông im lặng dừng lại, nheo mắt, rồi từ từ cúi xuống nhìn tấm chắn căn hầm. Một nụ cười gian xảo nở trên môi hắn. “Ra đi, đồ chó,” hắn lầm bầm, và ra hiệu cho đồng bọn.

Tất cả dường như sụp đổ. Tôi lao về phía hắn, cố gắng ngăn cản, nhưng bị tên kia túm lấy, quăng ra xa như một con búp bê vụn. Đau đớn dội khắp cơ thể, nhưng nỗi sợ cho anh còn lớn hơn gấp bội. Hắn ta kéo tấm chắn lên. Ánh sáng từ phòng bếp rọi xuống, làm lộ ra khuôn mặt đầy sợ hãi nhưng cương quyết của anh. Anh bước ra, hai tay không, nhưng đôi mắt thì cháy lên ngọn lửa của sự phản kháng cuối cùng. “Để cô ấy yên,” giọng anh vang lên, đầy thách thức, “Chuyện là của chúng ta.” Tên đàn ông im lặng cười nhạt, rút ra một con dao sáng loáng. “Mày nghĩ mày có quyền thương lượng sao?”. Không khí căng như sợi dây đàn sắp đứt. Tôi nằm trên sàn, không thở nổi, nhìn thấy con dao giơ lên. Và trong khoảnh khắc sinh tử ấy, tôi với lấy cái chai thủy tinh nặng trịch trên bàn, dồn hết sức bình sinh, ném thẳng vào đầu tên đàn ông đang giữ tôi. Hắn gào lên, buông tay ra. Sự hỗn loạn bùng nổ.

Tiếng còi cảnh sát vang lên xa xa, rồi nhanh chóng áp sát. Có lẽ hàng xóm đã nghe thấy động tĩnh và báo cảnh sát. Hai tên kia hoảng hốt, do dự trong giây lát, rồi vứt con dao xuống, tháo chạy ra cửa sau như những con thú bị săn đuổi. Căn phòng chìm vào sự im lặng đầy chấn động, chỉ còn tiếng thở dốc của tôi và anh. Anh quỳ xuống bên tôi, đôi tay run run ôm lấy tôi, giọng nghẹn ngào: “Em có sao không? Xin lỗi anh, xin lỗi em…” Tôi nhìn vào đôi mắt hổ phách ấy, giờ đây không còn hoảng loạn hay sợ hãi, mà là sự ân hận, biết ơn và một tình yêu thương mà tôi tưởng đã mất từ lâu. Tôi lắc đầu, nở một nụ cười yếu ớt, “Không sao. Anh đã về bên em. Thế là đủ.”

Bình minh đầu tiên sau cơn bão ló dạng, những tia nắng yếu ớt xuyên qua đám mây xám xịt, rọi vào căn phòng tan hoang. Anh và tôi ngồi tựa vào nhau, kể cho cảnh sát nghe toàn bộ câu chuyện. Sự thật phơi bày, và một gánh nặng ngàn cân cuối cùng cũng được trút bỏ khỏi đôi vai anh. Vết thương trên ngực anh đã được băng bó cẩn thận, không còn đe dọa tính mạng nữa. Khi những người cuối cùng rời đi, chúng tôi vẫn ngồi đó, trong sự tĩnh lặng đầy an lành. Anh nhìn tôi, đôi mắt long lanh, “Anh không xứng đáng với em. Anh đã mang đến cho em toàn nguy hiểm và đau khổ.” Tôi đặt tay lên má anh, cảm nhận hơi ấm thật sự lần đầu tiên sau bao năm, “Em không cần một người hoàn hảo. Em chỉ cần anh, và sự thật. Khi em đến bên anh, là để chia sẻ, để chữa lành, chứ không phải để phán xét.” Anh siết chặt tay tôi, và trong ánh nắng ban mai, tôi thấy sự sống đang dần trở lại trong đôi mắt ấy. Hành trình phía trước còn dài, với những vết sẹo cả thể xác lẫn tâm hồn cần thời gian để hàn gắn. Nhưng giờ đây, chúng tôi đã có nhau. Bức chân dung dang dở kia, tôi sẽ hoàn thành nó, không phải bằng nỗi nhớ mơ hồ, mà bằng sự thấu hiểu và yêu thương chân thật nhất. Bởi vì khi em đến bên anh, không phải để tìm một quá khứ đẹp như mơ, mà để cùng anh xây dựng một tương lai, dẫu còn nhiều chông gai, nhưng là một tương lai có thật. Và điều đó, còn quý giá hơn tất cả những giấc mơ đẹp nhất trần đời.