Khi yêu là đau

Khi yêu là đau

Ánh đèn vàng mờ ảo của quán rượu nhỏ cuối phố như một vì sao cô độc giữa màn đêm Sài Gòn ướt át. Trong góc quán tĩnh lặng, Hạ ngồi đó, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào ly rượu mạnh trước mặt, như thể nó chứa đựng cả một bầu trời ký ức đau thương. Mùi rượu nồng nặc hòa lẫn với mùi mưa ẩm ướt len lỏi qua khe cửa, tạo nên một thứ hương vị chua xót khó tả. Cô không hiểu nổi vì sao tình yêu lại giống như một nhát dao cứa sâu vào lòng người, để lại những vết sẹo không bao giờ lành, những vết thương rỉ máu âm ỉ không ngừng. Mỗi lần yêu là mỗi lần cô tự đâm mình bằng chính niềm khao khát được yêu thương, được thuộc về. Và lần này, với Duy, nỗi đau ấy dường như đã đạt đến đỉnh điểm, một cảm giác tê dại đến cùng cực, khiến trái tim cô tưởng chừng ngừng đập.

Hạ vốn là một cô gái có trái tim quá mỏng manh và nhạy cảm, lớn lên trong một gia đình không trọn vẹn, nơi tiếng cười luôn thiếu vắng và thay vào đó là những cuộc cãi vã triền miên của bố mẹ. Có lẽ vì thế, cô luôn khao khát một bến đỗ bình yên, một tình yêu đủ lớn để xoa dịu đi những vết nứt trong tâm hồn non nớt ấy. Cô gặp Duy trong một buổi triển lãm nghệ thuật, nơi anh đứng say sưa giới thiệu về bức tranh trừu tượng của mình. Ánh mắt anh sáng lên một thứ nhiệt huyết kỳ lạ, giọng nói trầm ấm vang vọng trong không gian phòng tranh tĩnh mịch, hút lấy tâm trí Hạ ngay từ giây phút đầu tiên. Duy là một nghệ sĩ, một người đàn ông của những xúc cảm thăng trầm và những góc khuất tâm hồn phức tạp. Anh đến với Hạ như một cơn gió mạnh, thổi bay đi những lớp phòng thủ mà cô đã dày công xây dựng bao lâu nay. Anh nói với cô về những ước mơ, về những chuyến phiêu lưu, về một thế giới đầy màu sắc mà chỉ những kẻ dám yêu, dám đau mới có thể chạm vào. Và Hạ, như một con thiêu thân, lao thẳng vào ngọn lửa ấy mà không một chút do dự.

Những ngày đầu, mọi thứ đẹp như một giấc mơ. Duy dẫn Hạ đi khắp mọi nẻo đường thành phố, từ những quán cà phê nhỏ có tiếng nhạc jazz du dương đến những con hẻm cổ kính rêu phong. Anh vẽ cho cô những bức chân dung với đôi mắt long lanh ngập tràn hạnh phúc, viết cho cô những bài thơ tình đầy say đắm. Hạ tưởng rằng mình đã tìm thấy thiên đường, nơi mà trái tim cô cuối cùng cũng được an nghỉ. Nhưng cơn bão luôn ẩn sau vẻ ngoài phẳng lặng của đại dương. Duy dần dần để lộ ra bản chất thất thường của một nghệ sĩ. Anh có những cơn thịnh nộ vô cớ, những sự im lặng kéo dài hàng ngày trời, và đặc biệt là sự ám ảnh đến kỳ lạ với những cảm xúc đau thương trong nghệ thuật. Anh nói với Hạ: “Anh không thể vẽ được thứ gì đẹp đẽ nếu bản thân không trải qua nỗi đau tột cùng. Em có hiểu không? Nghệ thuật cần máu và nước mắt.” Và rồi, một cách vô thức hay hữu ý, anh bắt đầu biến Hạ thành nguồn cảm hứng cho những nỗi đau ấy. Anh chìm đắm trong rượu, trong những đêm dài vật vã với ý tưởng, và thờ ơ với mọi cảm xúc của cô. Hạ cố gắng níu kéo, cố gắng thấu hiểu, cô tự nhủ rằng đó là bản chất của một thiên tài, rằng cô phải chịu đựng vì tình yêu. Mỗi lần anh quay lưng, mỗi lần anh buông ra những lời lạnh lùng, sắc nhọn, trái tim cô lại thắt lại, một nỗi đau nhói buốt mà cô cố nuốt trôi vào trong.

Rồi một ngày, cơn bão ấy thực sự ập đến. Trong một buổi triển lãm quan trọng, khi Duy say sưa trả lời phỏng vấn về những cảm hứng đen tối trong loạt tranh mới, một nhà phê bình đã hỏi anh về người phụ nữ trong những bức chân dung đầy u uất. Duy, với vẻ mặt lạnh lùng và đôi mắt xa xăm, đáp lại: “Cô ấy à? Một nàng thơ hoàn hảo cho nỗi cô đơn và sự tan vỡ. Tôi khai thác từ cô ấy mọi thứ, từ nước mắt đến nụ cười giả tạo, tất cả đều là nguyên liệu quý giá. Tình yêu ư? Có lẽ nó chỉ là phương tiện để tôi đạt được nghệ thuật đích thực.” Hạ đứng ở góc phòng, toàn thân tê dại. Những lời nói của anh như những lưỡi dao găm xoáy sâu vào tim cô. Cô nhận ra mình chỉ là một công cụ, một thứ nguyên liệu cảm xúc để anh khai thác và vứt bỏ khi đã sử dụng xong. Sự thật phũ phàng ấy khiến cô gần như ngạt thở. Cô lặng lẽ rời khỏi buổi triển lãm, bước đi trong màn đêm với đôi chân run rẩy, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má mà không sao ngừng lại được. Cơn mưa Sài Gòn bất chợt trút xuống, xối xả, dữ dội, như muốn rửa trôi đi tất cả những dối trá và đau đớn mà cô đã phải gánh chịu.

Hạ lang thang như một linh hồn mất mát, cuối cùng cũng tìm đến quán rượu quen thuộc, nơi cô từng có những kỷ niệm ngọt ngào với Duy. Giờ đây, nó chỉ còn là một nơi chứa đầy ký ức đắng cay. Cô gọi ly rượu mạnh nhất, uống một hơi dài, mong rằng chất cồn sẽ đốt cháy đi nỗi đau trong lòng. Nhưng càng uống, hình ảnh Duy càng hiện lên rõ rệt. Ký ức ùa về như thác lũ: nụ cười ấm áp ngày đầu, những cái nắm tay đầy yêu thương, rồi đến những lời nói độc địa, những ánh mắt xa lạ, và cuối cùng là sự phản bột tàn nhẫn nơi phòng tranh. Cô thấy mình thật ngu ngốc, thật yếu đuối khi trao đi trái tim cho một người chỉ xem cô như một thí nghiệm cảm xúc. Nỗi đau không chỉ đến từ sự phản bội của Duy, mà còn đến từ chính bản thân cô, từ sự tuyệt vọng khi nhận ra mình đã đánh mất chính mình trong tình yêu mù quáng ấy. Cô khóc, khóc cho sự ngây thơ đã chết, khóc cho trái tim tan nát, khóc cho những tháng ngày tươi đẹp đã bị biến thành thứ thuốc nhuộm đen tối cho nghệ thuật của anh.

Đêm đó, Hạ về nhà trong tình trạng say khướt, thân thể rã rời, tâm hồn tê liệt. Cô nhìn mình trong gương, một khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt sưng húp và trống rỗng. Cô gần như gục ngã, nhưng rồi một thứ gì đó trong sâu thẳm trỗi dậy. Phải chăng đây là lúc cô phải đối mặt với nỗi đau của chính mình, thay vì trốn chạy hay chìm đắm trong nó? Sáng hôm sau, cô thức dậy với một quyết định. Cô thu dọn tất cả những kỷ vật của Duy, những bức tranh, những bức thư, cả chiếc áo khoác còn vương mùi nước hoa của anh, bỏ tất cả vào một chiếc hộp lớn. Cô không đốt chúng đi trong cơn thịnh nộ, cũng không giữ lại như một lời nhắc nhở đau đớn. Cô gửi trả lại cho anh, kèm theo một mẩu giấy nhỏ với dòng chữ duy nhất: “Em trả anh tự do. Còn em, em cũng cần được tự do.” Hành động ấy không phải là sự tha thứ, mà là sự buông bỏ. Cô nhận ra rằng, yêu là đau, nhưng tiếp tục ở lại trong một mối quan hệ chỉ toàn tổn thương và lợi dụng còn đau đớn hơn gấp bội.

Thời gian trôi qua, vết thương lòng dần dần lành lại. Nó không biến mất hoàn toàn, mà trở thành một vết sẹo, một bài học nhắc nhở Hạ về giá trị của bản thân. Cô bắt đầu lại từ đầu, tìm lại những đam mê mà cô đã bỏ quên, dành thời gian cho những người bạn thực sự quan tâm đến cô. Cô học cách yêu chính mình trước khi trao đi trái tim cho người khác. Một năm sau, trong một buổi triển lãm nhỏ của một họa sĩ trẻ, Hạ tình cờ gặp lại Duy. Anh ta trông tiều tụy và cô độc, đứng từ xa nhìn cô với ánh mắt phức tạp, có lẽ là hối hận, có lẽ là nuối tiếc. Nhưng Hạ chỉ mỉm cười nhẹ, một nụ cười không còn chút vương vấn, rồi quay lưng bước đi. Cô biết rằng, trái tim mình vẫn còn những vết thương, nhưng nó đã đủ mạnh mẽ để không còn rỉ máu vì quá khứ nữa. Cô bước ra khỏi buổi triển lãm, hít một hơi thật sâu. Không khí mát lành của buổi tối thành phố như xoa dịu tâm hồn cô. Phía trước, ánh đèn đường lung linh như mở ra một con đường mới, nơi mà nỗi đau đã qua đi nhường chỗ cho sự tự do và hi vọng. Hạ biết rằng, dẫu tình yêu có thể mang đến đau khổ, nhưng chính nhờ vượt qua nỗi đau ấy, cô mới tìm thấy được bản ngã mạnh mẽ của chính mình. Và có lẽ, một ngày nào đó, khi trái tim đã thực sự sẵn sàng, cô sẽ lại dám yêu, nhưng lần này, không phải bằng sự ngây thơ, mà bằng sự tỉnh táo của một trái tim từng trải, biết rằng yêu thương phải xuất phát từ sự tôn trọng và chân thành, chứ không phải là sự hy sinh mù quáng hay nỗi sợ hãi cô đơn.