Lời nói dối cuối cùng

Lời nói dối cuối cùng

Trong căn phòng bệnh viện trắng toát và tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng bay của một con ruồi, mùi thuốc sát trùng hăng hắc hòa lẫn mùi hoa loa kèn trắng trên bàn tạo thành một thứ mùi kỳ lạ, thứ mùi của sự chờ đợi và vô vọng. Ánh sáng nhạt nhòa của buổi chiều tà lọt qua ô cửa kính, in những đường vệt dài trên sàn nhà lạnh lẽo, và trong khoảng không gian ấy, bà Cúc nằm đó, thân hình nhỏ bé như một chiếc lá khô dưới lớp chăn mỏng. Da bà nhăn nheo, xám ngoét, nhưng đôi mắt, đôi mắt đục mờ vì bệnh tật và tuổi tác ấy, lúc này lại sáng rực một nỗi khát khao cháy bỏng, hướng về phía cô con gái duy nhất đang ngồi bên giường. Lan khẽ nắm lấy bàn tay gầy guộc, lạnh ngắt của mẹ, lòng cô thắt lại từng hồi. Bà Cúc thì thào, giọng nói yếu ớt, đứt quãng, nhưng rành rọt: “Con… con gọi điện cho thằng Đạt đi… Mẹ… mẹ muốn gặp nó… Mẹ nghe nói nó vừa mới về nước…”. Cái tên Đạt vang lên như một tiếng sét giữa trời quang, khiến Lan choáng váng. Đạt, đứa em trai duy nhất của cô, người mà ba năm trước đã bỏ mạng trong một vụ tai nạn giao thông kinh hoàng trên xa lộ, thi thể không còn nguyên vẹn. Chính Lan là người nhận diện, là người lo tang lễ, và cũng là người, trong suốt ba năm qua, cố gắng hết sức để xóa đi mọi dấu vết của bi kịch ấy khỏi tâm trí đã suy yếu của mẹ. Bà Cúc không bao giờ biết được sự thật, trái tim bà yếu lắm, bác sĩ dặn đi dặn lại rằng một cú sốc dù nhỏ cũng có thể cướp đi mạng bà bất cứ lúc nào. Và thế là, lời nói dối vĩ đại nhất cuộc đời Lan ra đời: Đạt đã nhận được học bổng toàn phần đi du học ở một trường đại học danh tiếng bên Mỹ, và vì công việc nghiên cứu quá bận rộn, cậu không thể về thăm nhà.

Giờ đây, lời nói dối ấy, sau bao nhiêu năm được nuôi dưỡng bằng những cuộc điện thoại giả mạo, những bức thư email cô tự gửi cho mẹ, những món quà gửi về kèm lời nhắn của “Đạt”, đang đối mặt với thử thách cuối cùng và khắc nghiệt nhất. Lan nuốt một cục nước bọt đắng ngắt, cố gắng giữ cho giọng nói không run lên: “Dạ, nhưng mà mẹ ơi, giờ bên đó đang là ban đêm, em nó đang ngủ. Để lát nữa con gọi cho nó”. Bà Cúc lắc đầu yếu ớt, một giọt nước mắt lăn dài trên gò má nhăn nheo: “Không… mẹ sợ… mẹ không còn đủ thời gian để chờ nữa. Mẹ cảm thấy được điều đó. Gọi điện cho nó đi con, mẹ chỉ muốn nghe giọng nói của nó thôi… Mẹ nhớ nó quá”. Ánh mắt mong mỏi, van lơn của người mẹ già như một lưỡi dao cứa sâu vào trái tim Lan. Cô biết, đây là ước nguyện cuối cùng, là điều duy nhất an ủi bà trong giây phút hấp hối. Cô gật đầu, cúi xuống hôn lên trán mẹ, cảm nhận hơi ấm đang dần lìa bỏ cơ thể bà: “Con đi ra ngoài gọi cho nó ngay. Mẹ cố gắng chờ nhé”.

Bước ra hành lang lạnh lẽo, tiếng bước chân cô vang lên lẻ loi. Trái tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Làm sao bây giờ? Tìm đâu ra giọng nói của Đạt? Số điện thoại cũ của em cô đã ngừng hoạt động từ lâu. Cô không thể nhờ một người bạn giả giọng, bởi bà Cúc, dù già yếu, vẫn nhận ra chất giọng đặc biệt của đứa con trai duy nhất. Trong cơn tuyệt vọng, ký ức ùa về. Lan chợt nhớ đến một đoạn ghi âm ngắn ngủi, đó là tin nhắn thoại Đạt để lại cho cô vào đúng sinh nhật cô ba năm trước, ngay trước khi vụ tai nạn xảy ra vài giờ. Giọng nói của em cô vui vẻ, trong trẻo: “Chúc chị gái già của em sinh nhật vui vẻ! Em đang trên đường về nhà, có quà to lắm đấy! Nhớ dọn dẹp cái phòng cho em nhé, em về là ngủ vùi liền!”. Đó là kỷ vật cuối cùng, là thứ duy nhất cô còn giữ được sau bao nhiêu đau thương, cất giấu trong một folder sâu trên máy tính, không dám nghe lại lần nào. Giờ đây, nó có thể là chiếc phao cứu sinh. Nhưng làm sao để biến một tin nhắn thoại ngắn ngủn, với nội dung hoàn toàn không liên quan, thành một cuộc trò chuyện thật?

Vừa loay hoay mở điện thoại, vừa chạy về phía phòng bệnh, Lan suy nghĩ với tốc độ chóng mặt. Cô sẽ phải đóng vai trò của cả hai: vừa là người dẫn chuyện, vừa là người lồng ghép khéo léo đoạn ghi âm ấy vào. Một vở kịch mà khán giả duy nhất là người mẹ sắp lìa đời, và phần thưởng là sự ra đi thanh thản của bà. Cô bước vào phòng, gương mặt cố gắng giữ nét bình tĩnh. “Mẹ ơi, con gọi được cho Đạt rồi,” Lan nói, giọng cô run run nhưng cố tỏ ra vui mừng, cô đưa điện thoại lên tai mẹ, bật loa ngoài và đặt chiếc điện thoại xuống gần gối. Trái tim cô như ngừng đập. Ngón tay run rẩy nhấn nút phát.

“Alo? Chị Lan đó hả?” – Giọng Đạt vang lên, rõ ràng và sống động đến lạ thường trong căn phòng tĩnh mịch. Đó là câu đầu tiên trong tin nhắn, một câu hỏi may mắn.

Lan vội đáp lại, giọng cô cố bắt chước sự vồn vã thường ngày: “Ừ, em Đạt phải không? Em đang ở đâu đó? Mẹ muốn nói chuyện với em lắm!”. Cô ngừng lại, tim đập thình thịch chờ đợi.

“Chúc chị gái già của em sinh nhật vui vẻ!” – Giọng Đạt tiếp tục, một câu hoàn toàn lệch lạc với ngữ cảnh.

Lan vội vàng che đậy, nói thật nhanh: “Cảm ơn em! Em vẫn còn nhớ sinh nhật chị à? Mẹ nghe này, Đạt nó vẫn khỏe, vẫn nhớ nhà mình đấy!” Cô quay sang mẹ, cười gượng. Bà Cúc nheo mắt, nở một nụ cười yếu ớt, đôi mắt sáng lên một tia hi vọng khôn tả.

“Em đang trên đường về nhà, có quà to lắm đấy!” – Đoạn ghi âm tiếp tục.

Lan cảm thấy nghẹt thở. Cô vội nói át đi, giọng cố tỏ ra vui sướng: “Về nhà á? Tuyệt quá! Mẹ ơi, em Đạt nó sắp về rồi! Em về sớm đi, mẹ… mẹ đang chờ em đó.” Giọng cô nghẹn lại ở cuối câu. Cô nhìn mẹ, thấy đôi môi bà mấp máy.

Bà Cúc thì thào, gắng hết sức lực: “Đạt… con trai… con có khỏe không? Mẹ nhớ con lắm…”

Lan sốt ruột. Đoạn ghi âm sắp hết. Chỉ còn một câu nữa thôi. Cô cầu mong nó có thể dùng được.

“Nhớ dọn dẹp cái phòng cho em nhé, em về là ngủ vùi liền!” – Giọng Đạt vang lên, tràn đầy sức sống, rồi tắt lịm.

Khoảnh khắc im lặng tiếp theo dài như vô tận. Lan vội vã nói, giọng đầy nước mắt: “Em yên tâm đi, phòng em lúc nào cũng sẵn sàng. Em về đi, Đạt ơi, mẹ… mẹ đang chờ em…”. Cô không thể kìm được nữa, nước mắt giàn giụa. Cô tắt điện thoại, cả căn phòng chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng thở khò khè, yếu ớt của người mẹ.

Bà Cúc nằm im, đôi mắt nhắm nghiền. Một phút. Hai phút. Rồi bà chậm rãi mở mắt ra. Kỳ lạ thay, đôi mắt ấy giờ đây trong veo lạ thường, không còn vẻ đục mờ của cơn bệnh. Một nụ cười thanh thản, nhẹ nhàng nở trên môi bà, một nụ cười mà Lan chưa từng thấy suốt nhiều năm qua. Bà nhìn Lan, ánh mắt tràn ngập một sự hiểu biết sâu sắc và một tình yêu thương vô bờ. Bà khẽ nắm tay cô, một sức mạnh kỳ lạ từ bàn tay gầy guộc ấy truyền sang.

“Con gái…” – Bà thì thào, giọng rõ ràng và bình an đến lạ – “Cảm ơn con… vì tất cả… Lời nói dối… cuối cùng của con… thật là đẹp… Mẹ… mẹ biết cả rồi… từ lâu rồi…”.

Lan sửng sốt, không thốt nên lời. Bà biết? Bà biết từ khi nào?

Bà Cúc nhẹ nhàng vuốt tay cô, như thể đang an ủi một đứa trẻ: “Một người mẹ… không thể không cảm nhận được trái tim mình đã nuôi dưỡng… Mẹ biết nó đã ra đi… từ ba năm trước… qua nỗi đau trong mắt con… qua những giọt nước mắt con giấu trong gối… Nhưng con đã cố gắng để mẹ được vui… Mẹ… mẹ cũng giả vờ… để con được an lòng…”.

Nước mắt Lan tuôn trào không ngừng. Thì ra, tất cả những nỗ lực bảo vệ của cô, sự hy sinh thầm lặng ấy, người mẹ đều thấu hiểu. Bà đã chấp nhận sống trong lời nói dối của con gái, không phải vì bị lừa dối, mà vì tình yêu thương vô điều kiện. Bà đã chọn cách im lặng, để bảo vệ chính trái tim đang rỉ máu của cô con gái.

“Giờ thì…” – Bà Cúc thở ra một hơi dài, nhẹ nhõm – “Mẹ có thể gặp nó thật rồi…”. Ánh mắt bà hướng về phía cuối phòng, nơi ánh chiều tà đang rực rỡ nhất, nở một nụ cười rạng rỡ, tươi trẻ lạ thường: “Đạt ơi… con đợi mẹ lâu chưa?”.

Đôi tay bà buông lỏng. Nụ cười ấy vẫn còn in trên môi, một nụ cười của sự giải thoát, của sự đoàn tụ sau bao năm chờ đợi. Bà ra đi trong sự thanh thản, không một chút đau đớn, dằn vặt.

Lan đứng đó, lặng người. Nỗi đau mất mát ùa đến, nhưng nó không còn là một sự sụp đổ hoàn toàn. Nó được hòa lẫn với một cảm giác nhẹ nhõm kỳ lạ, với một sự biết ơn sâu sắc. Lời nói dối cuối cùng của cô, thứ tưởng chừng như là sự lừa dối tàn nhẫn nhất, hóa ra lại là cây cầu nối đầy yêu thương mà cả hai mẹ con cùng ngầm xây dựng để băng qua dòng sông đau khổ. Nó không phải là sự giả dối, mà là sự thật của tình mẫu tử, được kết tinh bằng sự hy sinh và thấu hiểu. Trong khoảnh khắc ấy, dưới ánh hoàng hôn rực rỡ tràn ngập căn phòng, Lan biết rằng mình đã làm được điều cuối cùng, điều trọn vẹn nhất cho mẹ: một lời nói dối đẹp như một bài ca, để đưa bà về nơi bình yên, nơi không còn bất kỳ một sự dối gian nào nữa.