Nếu anh vẫn còn yêu

Nếu anh vẫn còn yêu

Ánh nắng cuối ngày nhuộm một màu vàng óng như mật ong lên những con phố nhỏ Hà Nội, len lỏi qua kẽ lá bàng đang chuyển mình sang đỏ, chiếu xiên qua ô cửa kính cũ nơi Linh ngồi. Cô lặng lẽ nhâm nhi tách cà phê đen đặc, hương vị quen thuộc chua nồng nơi đầu lưỡi khiến cô nhắm mắt lại, để mặc ký ức ùa về như một cơn lũ không thể ngăn cản. Đã năm năm rồi, một khoảng thời gian đủ dài để chữa lành mọi vết thương, nhưng sao trái tim cô mỗi khi nghĩ về anh vẫn thổn thức một nhịp đau đớn lạ thường. Phố cổ hôm nay vắng lặng, chỉ còn tiếng gió xào xạc và tiếng chuông xe đạp leng keng từ đâu xa vọng lại, tất cả như đang chuẩn bị cho một cuộc gặp gỡ định mệnh mà cô không hề hay biết.

Và rồi anh xuất hiện.

Không phải trong cơn mơ, không phải một bóng hình thoáng qua, mà là một thực thể sống động, đầy đặn, cách cô chỉ vài bước chân. Trần Đức Anh. Cái tên mà cô đã cố gắng chôn vùi trong lớp bụi của quá khứ giờ đây lại hiện hữu ngay trước mắt. Anh dừng lại trước cửa tiệm cà phê, ánh mắt đảo nhanh một vòng như tìm kiếm thứ gì đó, rồi dừng lại nơi góc quen thuộc ấy. Đôi mắt anh, thứ ánh mắt đen sâu thẳm mà ngày xưa cô có thể ngụp lặn hàng giờ, giờ đây chứa đựng một sự ngỡ ngàng tột cùng. Anh bước vào, từng bước chậm rãi, chiếc áo khoác gió màu be phủ một lớp bụi mỏng của hành trình. Mùi nước hoa quen thuộc, thoang thoảng hương gỗ ấm và cam, thứ mùi mà cô từng nghĩ là mùi hương của riêng mình, giờ đây lại xộc thẳng vào khoảng không giữa hai người.

“Linh?” Giọng anh khàn hơn xưa, vang lên đầy bất ngờ, làm rung động cả không gian tĩnh lặng. “Em… em về khi nào vậy?”

Linh nuốt khan, cố gắng giữ cho giọng nói của mình thật bình thản, dù trái tim đang đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. “Dạ, em về được một tuần rồi. Anh… anh vẫn khỏe?”

Một khoảng lặng dài ngắt quãng. Họ ngồi đối diện nhau, giữa không gian ấm áp của tiệm cà phê, nhưng dường như có một bức tường vô hình ngăn cách. Năm năm. Một nghìn tám trăm hai mươi lăm ngày. Đủ dài để một con người thay đổi, để những vết thương thành sẹo, và để những câu chuyện chưa kịp nói bị vùi lấp. Anh nhìn cô, ánh mắt không rời, như muốn khắc ghi từng đường nét đã thay đổi trên khuôn mặt cô. Cô không còn là cô gái trẻ con ngày xưa nữa, mà đã trở thành một người phụ nữ với những nét đẹp kiên nghị và đôi chút ưu tư. Còn anh, vẫn vậy, vẻ ngoài điềm tĩnh, nhưng đôi mắt thì không thể giấu nổi những xáo động bên trong.

“Anh… vẫn uống cà phê đen, không đường?” Linh cất tiếng hỏi, phá vỡ sự im lặng.

“Ừ,” anh gật đầu, khẽ mỉm cười, một nụ cười không chạm tới mắt. “Thói quen khó bỏ.”

“Còn em? Vẫn thích vị đắng ấy sao?”

“Vị đắng đôi khi khiến người ta tỉnh táo để nhận ra những điều ngọt ngào mình đã bỏ lỡ,” cô đáp, giọng đầy tâm sự.

Cuộc trò chuyện của họ cứ thế tiếp diễn, nhẹ nhàng, dè dặt, như hai người bạn cũ lâu ngày gặp lại. Họ tránh né những chủ đề cũ, những vết nứt chưa lành, chỉ nói về hiện tại, về công việc, về những thứ vô thưởng vô phạt. Nhưng dưới lớp vỏ bình yên ấy, những câu hỏi không lời cứ trào lên. Tại sao anh không ngăn cô ngày đó? Tại sao cô lại dễ dàng từ bỏ đến vậy? Và điều quan trọng nhất… liệu tình yêu năm xưa có còn hay đã chết theo năm tháng?

Đức Anh kể về công việc kiến trúc sư của anh, về những dự án, những chuyến đi. Giọng anh trầm ấm, đều đều, nhưng Linh nhận ra ánh lửa trong đó khi anh nói về đam mê. Cô kể về cuộc sống của mình ở Sài Gòn, về những bận rộn và cả những đêm cô đơn nhớ về Hà Nội, nhớ về anh. Cô không nói ra điều cuối cùng, nhưng có lẽ anh cũng cảm nhận được. Bất chợt, anh hỏi: “Em còn giữ thói quen viết nhật ký không?” Linh giật mình. Chiếc nhật ký màu nâu, nơi cô ghi lại mọi nhung nhớ, mọi day dứt về anh, về mối tình dang dở. Cô lắc đầu: “Dừng từ lâu rồi.”

Ánh mắt anh vụt tối. “Anh cứ nghĩ… em sẽ viết về những nơi em đã đi, những người em đã gặp.”

“Có những thứ không thể viết thành lời, anh ạ.” Giọng cô nhỏ dần.

Trời bắt đầu tối hẳn. Những ánh đèn đường bật lên, phản chiếu qua những giọt mưa phùn bắt đầu rơi lất phất ngoài cửa sổ. Không gian trở nên thật mong manh. Và rồi, như một sự thúc đẩy của số phận, từ chiếc túi áo khoác của anh, một tấm ảnh rơi ra. Đó là tấm ảnh chụp họ năm xưa, ở chính góc phố này, hai đứa cười tươi như nắng, đôi mắt lấp lánh hạnh phúc. Linh nhìn tấm ảnh, lòng đau nhói. Cô với lấy, tay run run.

“Anh… anh vẫn giữ?” Giọng cô nghẹn lại.

Đức Anh không trả lời ngay. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những hạt mưa đang rơi, trượt dài trên mặt kính như những giọt nước mắt. “Anh chưa bao giờ ngừng yêu em, Linh.” Câu nói của anh vang lên, giản dị mà như một tiếng sét giữa trời quang. “Ngày em đi, anh đã đứng ở sân bay, nhìn theo em cho đến khi em khuất hẳn. Anh đã nghĩ sẽ quên em, nhưng năm năm, mỗi ngày đều là một cuộc chiến. Mọi ngõ phố, mùi hương, âm thanh đều nhắc anh về em.”

Linh im lặng, nước mắt cô lăn dài trên má, nóng hổi. Cô nhớ lại ngày đó, cô bước đi trong đau đớn và tự hào, nghĩ rằng anh không níu giữ vì anh không còn yêu. Cô không biết rằng anh đã ở đó, trong đám đông, với một trái tim tan nát.

“Sao anh không nói? Sao anh không gọi em? Sao anh để em ra đi như vậy?” Những câu hỏi chất chứa bao năm giờ được thốt lên, đầy nức nở.

“Vì anh nghĩ em cần tự do. Em muốn vươn ra thế giới, và anh không muốn là sợi dây trói buộc đôi chân em. Yêu đôi khi là phải biết buông tay, dù trái tim có rớm máu.” Anh quay lại nhìn cô, mắt anh cũng đỏ hoe. “Nhưng anh đã sai. Sự buông tay đó không đem lại hạnh phúc cho cả hai. Nó chỉ khiến chúng ta chìm trong nỗi nhớ và hối tiếc.”

Anh chậm rãi rút từ trong túi ra một phong thư cũ, màu giấy đã ngả vàng. Đó là bức thư anh viết cho cô ngày cô đi, nhưng chưa bao giờ gửi. Trên đó, những dòng chữ nguệch ngoạc đầy xúc động: “Anh yêu em. Hãy ở lại. Nhưng nếu em đi, hãy nhớ rằng trái tim anh sẽ không bao giờ ngừng chờ đợi.” Linh cầm bức thư, những dòng chữ nhòe đi vì nước mắt. Cô hiểu ra tất cả. Sự kiêu hãnh và hiểu lầm của tuổi trẻ đã đánh cắp năm năm hạnh phúc của họ.

“Anh có biết vì sao em trở về không?” Linh ngước mắt nhìn anh, giọng nói đầy xúc động. “Vì em nhận ra, dù có đi đến chân trời góc biển nào, trái tim em vẫn thuộc về nơi này. Về với anh. Em về để tìm lại thứ mình đã đánh mất, dù không biết nó còn hay không.”

Đức Anh nhìn sâu vào mắt cô, ánh mắt anh giờ đây không còn là sự dè dặt nữa, mà là một sự chân thành rực cháy. “Nó vẫn còn ở đây, Linh ạ. Nguyên vẹn. Chỉ cần em còn muốn.”

Anh đưa tay ra, lòng bàn tay ấm áp. Linh nhìn bàn tay ấy, nhìn vào đôi mắt đầy tình yêu và nỗi chờ đợi trong đó. Cô chậm rãi đặt tay mình vào lòng bàn tay anh. Một cảm giác ấm áp, thân thuộc lan tỏa khắp cơ thể, xóa tan đi những giá lạnh của năm tháng xa cách. Họ không cần nói thêm gì nữa. Mọi khoảng cách, mọi hiểu lầm, mọi nỗi đau dường như đã tan biến trong cái nắm tay ấy.

Bên ngoài, mưa vẫn rơi lất phất trên những mái ngói rêu phong, trên những con phố cổ kính. Thành phố chìm trong một màn sương mỏng, huyền ảo và lãng mạn như chính câu chuyện của họ. Họ ngồi đó, tay trong tay, kể cho nhau nghe về năm năm qua, về những nỗi nhớ, những giấc mơ, và cả những kế hoạch cho tương lai. Trái tim như được hàn gắn, và tình yêu tưởng đã ngủ quên giờ đây bừng tỉnh, mạnh mẽ và sâu sắc hơn bao giờ hết.

Nếu anh vẫn còn yêu, và em cũng vậy, thì không có khoảng cách nào là không thể vượt qua, không có thời gian nào là không thể đánh thức. Họ đã lãng phí năm năm, nhưng họ còn cả một đời phía trước để yêu thương và bù đắp. Và lần này, họ sẽ không để nhau đi nữa. Bởi vì tình yêu đích thực, dù có bị vùi lấp bởi thời gian và hiểu lầm, thì cuối cùng vẫn sẽ tìm được đường trở về, như những hạt mưa kia, cuối cùng cũng sẽ tìm về với đất. Và trái tim, khi đã thuộc về nhau, thì dù có đi đâu, vẫn mãi tìm về với nhau.

English