Tôi bị đuổi khỏi công ty vì ‘không biết điều’ với khách VIP – 2 năm sau, khách đó trở thành nhân viên mới dưới quyền tôi

Tôi bị đuổi khỏi công ty vì ‘không biết điều’ với khách VIP – 2 năm sau, khách đó trở thành nhân viên mới dưới quyền tôi
1. Công việc đầu tiên – và cú tát vì không chịu “nhắm mắt”
Tôi tên là Phúc, 25 tuổi, từng là nhân viên chăm sóc khách hàng tại một chuỗi showroom thời trang cao cấp ở quận 1.
Công ty tuyển tôi vì tôi nói tiếng Anh khá, giao tiếp tốt và được đào tạo bài bản. Tôi yêu công việc đó – cho đến khi tôi gặp ông Quang Minh – khách VIP, hơn 40 tuổi, giàu có, từng là đối tác tài trợ chính cho chuỗi showroom của tôi.
Lần đầu tiếp ông ta, tôi vẫn giữ đúng nghiệp vụ. Nhưng khi tôi từ chối yêu cầu ông ấy muốn “dùng thử” một bộ suit trước khi thanh toán – ông ta cười khẩy:
“Cô nghĩ mình là ai mà lên mặt dạy tôi tiêu tiền?”
Tôi vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp:
“Dạ, đây là chính sách công ty. Mong anh thông cảm.”
3 ngày sau, tôi bị quản lý gọi lên phòng.
“Em bị phản ánh là không biết điều với khách VIP. Mình không thể giữ em lại được.”
Tôi bị cho nghỉ ngay lập tức. Không có cảnh báo. Không được nói một lời.
2. Tôi mất việc, nhưng không mất lương tâm
Tôi khóc. Không phải vì mất việc, mà vì mình không sai nhưng vẫn phải câm lặng ra đi.
Bạn bè bảo tôi ngu. Mẹ tôi cũng khuyên:
“Sau này có ai lớn hơn mình, cứ nhún đi con.”
Tôi chỉ gật đầu. Nhưng trong lòng thầm hứa:
“Con sẽ không nhún. Con sẽ bước lên – đến mức không ai có thể ép con cúi đầu nữa.”
3. Bắt đầu từ dưới đáy – nhưng không lặp lại sai cũ
Tôi xin vào làm telesale cho một công ty phần mềm nhỏ, chuyên cung cấp giải pháp quản lý cho doanh nghiệp bán lẻ.
Tôi học như điên – vừa làm vừa học code, UI/UX, CRM, học thêm cả dữ liệu khách hàng. Từ nhân viên gọi điện, tôi được lên trưởng nhóm, rồi phụ trách dự án triển khai phần mềm cho các chuỗi lớn.
Một năm rưỡi sau, tôi cùng team tách ra thành lập startup riêng: NOVA Retail Tech – chuyên xây dựng nền tảng số hóa cho ngành thời trang – chính nơi tôi từng bị đuổi.
4. Ký hợp đồng với chuỗi showroom… từng đuổi tôi
Khi hệ thống tôi phát triển có 3 chuỗi lớn sử dụng, một ngày tôi nhận được email từ showroom cũ – nơi tôi từng làm việc:
“Chúng tôi muốn đặt lịch demo phần mềm quản lý chuỗi. Rất cần tối ưu vận hành.”
Tôi gật đầu. Không nói gì. Buổi ký hợp đồng diễn ra suôn sẻ. Người tiếp tôi chính là… quản lý từng đuổi tôi.
Cô ấy im lặng khi nhìn thấy tôi. Tôi vẫn chào, vẫn cười – và đưa hợp đồng cao gấp 3 lần mức chiết khấu dành cho khách mới.
5. Người quen cũ – và cái cúi đầu muộn màng
Một tháng sau, công ty tôi tuyển thực tập sinh. Trong danh sách phỏng vấn có một cái tên khiến tôi khựng lại: Nguyễn Quang Minh – người đàn ông từng khiến tôi mất việc.
Hồ sơ không còn gì sang: từng là đối tác tài chính – nhưng hiện đang thất nghiệp sau khi công ty đầu tư bị phá sản.
Tôi vẫn để anh ta vào phỏng vấn. Không nói gì.
Khi bước vào phòng họp, anh ta nhận ra tôi. Gương mặt trắng bệch.
“Là… em?”
Tôi gật đầu, mở câu đầu tiên:
“Anh từng nghĩ tôi không biết điều. Giờ tôi cần người biết lắng nghe. Anh có làm được không?”
Anh ta im. Rồi gật.
6. Tôi nhận anh ta – không phải để sỉ nhục, mà để đặt giới hạn
Tôi cho anh ta làm dự án nhỏ, dưới quyền một team leader trẻ hơn 10 tuổi.
Tôi không hành anh ta. Tôi không nói xấu. Tôi chỉ… không cho anh ta đặc quyền gì.
Một lần anh ta lỡ lời với nhân viên khác:
“Hồi trước tôi chỉ cần gọi là người ta mất việc.”
Cô bé nhân viên hỏi tôi:
“Chị có biết chuyện đó không?”
Tôi đáp:
“Biết chứ. Nhưng người đó đã tự chứng minh mình xứng đáng bị mất việc – và giờ đang phải học lại bài học tử tế.”
7. Không cần trả đũa – chỉ cần đứng ở nơi họ không với tới nữa
Tôi chưa từng đăng gì lên mạng. Không lên báo. Không kể với ai rằng tôi từng bị đuổi.
Tôi chỉ đi tiếp – và trở thành người có quyền lựa chọn.
Người từng khiến tôi mất việc, giờ phải xin tôi phỏng vấn.
Không cần trả đũa. Không cần hét to.
Im lặng thành công mới là đòn trả lời mạnh nhất.
English