Tôi từng bị từ chối phỏng vấn vì học cao đẳng – 8 năm sau, tôi được mời về làm giám khảo tuyển dụng chính thức

Tôi từng bị từ chối phỏng vấn vì học cao đẳng – 8 năm sau, tôi được mời về làm giám khảo tuyển dụng chính thức

 

Tôi tên là Nhung, năm nay 34 tuổi. Tôi tốt nghiệp Cao đẳng Công nghệ Thực phẩm, một cái tên mà nhiều người khi nghe xong… sẽ cười nhẹ hoặc gật đầu đầy thương hại.

Tôi không phủ nhận – trường tôi không danh giá. Hồi đó nhà tôi nghèo, không đủ tiền cho tôi ôn thi đại học bài bản. Tôi trượt NV1, NV2 và cuối cùng chọn vào cao đẳng gần nhà để tiết kiệm chi phí đi lại.

Tôi học giỏi, chăm chỉ, nhưng đi đâu nộp hồ sơ cũng bị… lướt. Tôi nhớ như in cái ngày đến nộp đơn xin làm nhân viên R&D (nghiên cứu sản phẩm) tại một công ty thực phẩm nổi tiếng.

Cô HR ngước lên nhìn hồ sơ tôi đúng 3 giây, nói đúng một câu:

“Em học cao đẳng hả? Công ty chị tuyển từ đại học trở lên nhé.”

Tôi lí nhí cảm ơn, quay ra. Nhưng lòng tôi nặng trĩu. Tôi tự hỏi:
Có bằng mà không được nhìn tới, thì học có nghĩa lý gì?

Tôi không đầu hàng. Tôi xin làm thực tập không lương ở một xưởng bánh nhỏ. Tôi dậy từ 5h sáng, đến nhà máy làm công thức thử nghiệm, ghi chép, theo dõi phản ứng nhiệt.

Tôi tự học thêm về phụ gia, về cấu trúc phân tử tinh bột, rồi học tiếp cả HACCP – tiêu chuẩn an toàn thực phẩm.

2 năm sau, tôi được nhận chính thức. 3 năm tiếp theo, tôi trở thành trưởng nhóm nghiên cứu sản phẩm mới.

Tôi không học cao, nhưng tôi làm nhiều. Mỗi ngày đi làm, tôi luôn là người về sau cùng. Tôi ghi lại từng công thức thành công – và cả thất bại – thành một “nhật ký nguyên liệu”, dày hơn 400 trang, viết tay.

Sau 6 năm, tôi nghỉ làm thuê. Tôi mở một xưởng sản xuất bánh protein – hướng đến người ăn kiêng và tập gym. Lúc đầu chỉ là một phòng 20m², mượn vốn mẹ 80 triệu.

Tôi tự nghiên cứu, test bánh hàng tháng trời – có hôm nhà tôi đầy mùi hôi bột vì công thức sai. Nhưng tôi không bỏ.

Sau 1 năm, thương hiệu EatLean của tôi xuất hiện trên TikTok. Sau 2 năm, tôi có hệ thống phân phối khắp 12 tỉnh và một nhà máy đạt chuẩn ISO.

Tôi không PR bản thân. Tôi chỉ làm.

Cho đến một ngày, tôi nhận được email:

“Kính gửi chị Nhung – Giám đốc EatLean,

Chúng tôi là công ty TPX Food. Chị từng ứng tuyển năm 2016. Hiện tại, công ty tổ chức vòng tuyển dụng R&D toàn quốc và rất mong chị tham gia với tư cách giám khảo chuyên môn.”

Tôi ngồi im một lúc.

TPX – chính là công ty năm xưa từ chối tôi chỉ vì học cao đẳng.

Tôi không trả lời ngay. Tôi xin lịch gặp trực tiếp ban tổ chức.

Buổi họp có mặt cô HR năm xưa – người từng đẩy hồ sơ tôi ra khỏi bàn.

Cô nhìn tôi, ngỡ ngàng:

“Em là… Nhung?”

Tôi gật đầu:

“Vâng, em là người từng bị chị từ chối vì không có bằng đại học.”

Không khí nặng nề vài giây. Cô cúi mặt:

“Chị… xin lỗi. Hồi đó chị làm theo chỉ tiêu. Không nghĩ em đi xa như vậy.”

Tôi chỉ cười:

“Không sao. Có lẽ nhờ chị từ chối mà em mới đi đường khác.”

Tôi tham gia hội đồng tuyển dụng. Tôi không hạ thấp bất kỳ ứng viên nào. Có một em sinh viên cao đẳng, khi đứng lên giới thiệu, nói run:

“Em biết chắc mình không đậu đâu ạ. Trường em nhỏ lắm…”

Tôi ngắt lời:

“Em nói thế là sai. Trường chỉ dạy em một phần. Còn thành công – là do em chọn cách đi tiếp hay bỏ cuộc.”

Cả phòng im.

Em ấy đậu vòng trong.

Tôi không cần ai xin lỗi vì đã từng coi thường tôi.

Tôi chỉ cần trở thành người mà họ không thể ngó lơ nữa.

Bằng chính cái ngành mà họ từng nghĩ “cao đẳng thì sao giỏi bằng ai”.

English