Ánh trăng rằm đổ xuống con phố nhỏ như dải lụa bạc, len lỏi qua kẽ lá những cây bàng già đang rì rào những câu chuyện của gió. Trong căn phòng nhỏ ấm áp mùi sách cũ và hương hoa nhài thoang thoảng, Ánh ngồi bên bàn viết, ngón tay cô lướt nhẹ trên những dòng chữ vừa hiện ra. Cô là một nhà văn, và thế giới của cô là những trang giấy, nơi mọi nhân vật đều có tiếng nói, mọi cảm xúc đều được phơi bày, trừ một khoảng trống mênh mông trong chính trái tim cô. Cô viết về tình yêu, về những cuộc gặp gỡ định mệnh, nhưng bản thân cô lại chưa một lần thực sự cảm nhận được nhịp đập đó. Cho đến một buổi chiều mưa, khi cô tình cờ mua được một cuốn nhật ký cũ kỹ, bìa da đã sờn màu thời gian, tại một hiệu sách cũ nằm nép mình trong con hẻm nhỏ. Cuốn nhật ký ấy, không có tên, chỉ khắc họa một đóa hướng dương lẻ loi trên bìa.
Những trang giấy vàng ốp mở ra một thế giới khác. Nét chữ nam tính, mạnh mẽ nhưng lại ẩn chứa một nỗi niềm da diết. Người viết – một người đàn ông tên Minh – kể về một tình yêu đơn phương, thầm lặng dành cho một cô gái anh chỉ dám nhìn từ xa. Anh viết về nỗi cô đơn trong căn phòng trọ đầy tiếng mưa rơi, về những lần lẽo đẽo đi sau cô gái ấy cả một đoạn đường dài chỉ để được nhìn thấy bóng lưng thon thả in trên vỉa hè, về những mẩu bánh mì anh để lại cho chú mèo hoang ở góc phố vì nghĩ rằng cô cũng thường làm thế. Anh gọi cô gái ấy bằng một cái tên đầy trìu mến: “Mặt Trời bé nhỏ của anh”. Điều kỳ lạ là, những chi tiết anh miêu tả – chiếc khăn voan màu tím hoa cà, thói quen mang theo một cuốn sổ tay bìa da đen, thậm chí cả con đường cô hay đi, quán cà phê cô hay ngồi – tất cả đều khiến trái tim Ánh thổn thức. Nó quá quen thuộc. Nó giống hệt những thói quen, những kỷ niệm của chính cô những năm tháng trước. Một nghi ngờ len lỏi, dần dần lớn lên thành một nỗi xáo trộn khôn nguôi. Liệu cô có phải là “Mặt Trời bé nhỏ” trong những dòng nhật ký đau đáu ấy?
Rồi một chi tiết khiến Ánh sững sờ. Anh viết về một buổi sáng mùa đông, khi anh thấy cô gái đánh rơi một chiếc bút máy màu xanh ngọc bích có khắc tên cô – “Ánh” – ở đầu bút. Chính chiếc bút mà cô đã mất từ năm năm trước, chiếc bút ông nội để lại cho cô. Tim cô như ngừng đập. Không còn nghi ngờ gì nữa. Cô chính là nhân vật chính trong cuốn nhật ký này. Một người đàn ông tên Minh đã yêu cô thầm lặng, say đắm, và cô chưa từng hay biết. Cô lật từng trang, như lật từng lớp ký ức đã phủ bụi. Cô tìm kiếm manh mối về anh. Nhật ký kết thúc một cách đột ngột vào một ngày mưa bão, với dòng chữ run rẩy: “Hôm nay, anh thấy em khóc. Anh muốn chạy đến bên em, nhưng anh không thể. Anh sợ. Anh chỉ biết viết cho em, dù em không bao giờ đọc được. Yêu em là anh. Là tất cả những gì anh có thể làm.”
Câu nói ấy, “Yêu em là anh”, như một lời tuyên ngôn đau đớn và chân thành, khắc sâu vào tâm trí Ánh. Nó không còn là một cụm từ đơn thuần. Nó là linh hồn của một tình yêu thầm lặng, là bản thể của một trái tim đã yêu mà không đòi hỏi. Ánh bắt đầu hành trình đi tìm Minh. Cô trở lại những địa điểm được nhắc đến trong nhật ký, hỏi thăm từng người quen cũ. Những ký ức ùa về. Cô chợt nhớ ra đôi lần bắt gặp một ánh mắt xa xôi, một bóng hình quen thuộc thoáng ẩn thoáng hiện. Giờ đây, tất cả đều có ý nghĩa. Sau nhiều ngày tìm kiếm vô vọng, bà chủ một tiệm cà phê cũ, nơi Ánh từng hay lui tới, nhớ ra Minh. Bà nói, anh là một chàng trai trầm lặng, hay ngồi một góc và vẽ. Và rồi bà lặng người đi một chút, giọng trầm xuống: “Cậu ấy… hình như đã không còn nữa. Cách đây vài năm, có một vụ tai nạn trên cây cầu vào một đêm mưa to. Cậu ấy đã cứu một đứa bé thoát khỏi chiếc xe lao xuống sông, nhưng chính mình lại không thể lên được.”
Tin tức ấy như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt Ánh. Cô đứng lặng người, thế giới xung quanh như sụp đổ. Tất cả hy vọng, sự tò mò, và cả một thứ cảm xúc mơ hồ đang nhen nhóm trong cô bỗng chốc tan biến, để lại một khoảng trống mênh mông, lạnh giá. Anh đã ra đi, mang theo tình yêu thầm lặng ấy, mà cô chưa kịp một lần đáp lại, thậm chí chưa kịp một lần nhận ra. Nỗi đau và sự tiếc nuối xé nát trái tim cô. Cô trở về nhà, ôm cuốn nhật ký như ôm một báu vật, một di sản cuối cùng của một tình yêu mà cô vừa tìm thấy và vĩnh viễn đánh mất. Trong cơn tuyệt vọng, cô lật giở lại từng trang, như muốn tìm kiếm một dấu hiệu, một sự an ủi nào đó. Và rồi, ở trang cuối cùng, phía sau tờ giấy ghi dòng chữ cuối cùng, cô phát hiện ra một chiếc phong bì nhỏ, mỏng manh, bên trong là một tấm ảnh đen trắng.
Đó là một bức chân dung. Bức chân dung cô. Được vẽ bằng bút chì, với một tình yêu và sự tỉ mỉ đến kinh ngạc. Từng nét vẽ mềm mại, sâu sắc, truyền tải được cả ánh sáng trong mắt cô, nụ cười thoáng hiện trên môi, cả nỗi buồn mơ hồ trong một khoảnh khắc nào đó mà chính cô cũng không nhớ. Phía dưới bức vẽ, dòng chữ của anh: “Em chính là nguồn sáng. Yêu em là anh. Là để thấy mình được tồn tại.” Ánh khóc. Cô khóc cho số phận ngắn ngủi của anh, khóc cho tình yêu thầm lặng đẹp đẽ và đau đớn ấy, và khóc cho sự trân quý vô bờ mà cô cảm nhận được. Anh đã yêu cô không phải vì muốn sở hữu, mà đơn giản, tình yêu ấy đã làm nên một phần con người anh, cho anh một lý do để cảm nhận thế giới này sâu sắc hơn.
Và rồi, một quyết định được nung nấu trong nước mắt. Ánh ngồi xuống bàn. Cô không tìm kiếm anh nữa, bởi anh đã ở ngay trong từng con chữ, trong từng hơi thở của ký ức. Cô cầm bút lên, và bắt đầu viết. Cô viết về anh, về Minh, về một tình yêu đã vượt qua cả ranh giới của sự sống và cái chết. Cô viết bằng tất cả sự đồng cảm, sự kính trọng và một tình cảm chân thành nảy nở từ những điều anh để lại. Cuốn sách được ra đời, với tựa đề: “Yêu Em Là Anh”. Nó không chỉ là câu chuyện của Minh, mà còn là hành trình của chính Ánh, từ một người thờ ơ với tình yêu trở thành một người thấu hiểu và trân trọng sức mạnh của những điều giản dị, thầm lặng. Cuốn sách chạm đến trái tim của hàng ngàn độc giả, không phải bởi một cái kết có hậu, mà bởi sự chân thật, sâu lắng và tính nhân văn của nó.
Buổi ra mắt sách diễn ra trong một không gian ấm cúng. Ánh đứng đó, lặng lẽ lắng nghe những chia sẻ của độc giả. Và rồi, một người đàn ông trung niên tiến lại gần cô, đôi mắt đỏ hoe. Ông nói: “Cảm ơn cô. Tôi là chú của Minh. Cháu tôi… nó luôn là một đứa trẻ sống nội tâm. Và giờ đây, thông qua những trang sách của cô, tình yêu của nó, câu chuyện của nó, đã không còn bị lãng quên. Nó đã được kể lại, bằng một cách đẹp đẽ nhất.” Ông đưa cho Ánh một hộp quà nhỏ. Về đến nhà, dưới ánh đèn vàng, Ánh mở nó ra. Bên trong là những bức vẽ khác của Minh. Rất nhiều bức vẽ về cô. Và một bức thư ngắn anh viết từ rất lâu, có lẽ chưa bao giờ có ý định gửi đi: “Gửi Mặt Trời bé nhỏ của anh. Có thể em sẽ không bao giờ biết đến sự tồn tại của anh. Nhưng với anh, được yêu em đã là một phép màu. Nó cho anh dũng khí, cho anh cảm hứng, và cho anh thấy thế giới này đẹp đẽ biết nhường nào. Yêu em không làm anh thấy thiệt thòi. Yêu em là anh. Là lựa chọn, là bản ngã, là định nghĩa về hạnh phúc của riêng anh.”
Ánh cầm bức thư, bước ra ban công. Đêm nay cũng có trăng. Ánh trăng vẫn dịu dàng như ngày nào, nhưng trong lòng cô giờ đây không còn là sự cô đơn hay thắc mắc nữa. Một sự bình yên lạ kỳ lan tỏa. Cô biết rằng Minh vẫn đang ở đâu đó, không phải trong nỗi đau, mà trong sự thanh thản. Tình yêu của anh, qua những dòng nhật ký, qua những bức vẽ, giờ đây đã được tiếp nối, được thấu hiểu và được chia sẻ. Nó không còn bị giới hạn trong sự thầm lặng nữa. “Yêu em là anh.” Giờ đây, câu nói ấy với Ánh, là một lời tri ân sâu sắc nhất. Nó dạy cô rằng tình yêu có muôn hình vạn trạng, và thứ tình yêu cho đi mà không đòi hỏi, dù lặng lẽ, lại là thứ tình yêu mạnh mẽ và vĩnh cửu nhất. Cô mỉm cười, nhìn lên bầu trời đầy sao, thì thầm một lời cảm ơn. Anh đã cho cô một câu chuyện, và hơn thế, anh đã cho cô hiểu được ý nghĩa thực sự của trái tim.