Yêu em từ cái nhìn đầu tiên

Yêu em từ cái nhìn đầu tiên

Ánh nắng cuối thu vàng óng trải dài trên những con phố nhỏ của Hà Nội, len lỏi qua kẽ lá bàng đang chuyển mình từ màu xanh thẫm sang những sắc đỏ cam rực rỡ, tạo thành một bức tranh sống động mà cũng đầy chất thơ. Tôi bước xuống từ chuyến xe bus cuối cùng sau một ngày dài mệt mỏi, đầu óc còn nặng trĩu những con số và báo cáo chưa hoàn thành. Đúng lúc đó, một cơn gió heo may khẽ lướt qua, mang theo hương hoa sữa nồng nàn, thoang thoảng mà da diết, khiến tâm trí tôi chợt tỉnh táo hẳn. Và rồi, như một sự sắp đặt kỳ diệu của số phận, hoặc đơn giản chỉ là một phép màu ngẫu nhiên, tôi nhìn thấy em.

Em đứng bên kia đường, dưới tán cây cổ thụ xù xì, ánh nắng xuyên qua kẽ lá in những đốm sáng lung linh trên chiếc váy trắng mỏng manh. Em không giống như bất kỳ ai tôi từng gặp. Đó không phải là vẻ đẹp chói lóa khiến người ta choáng ngợp, mà là một vẻ đẹp dịu dàng, trong trẻo đến lạ, như một làn sương mỏng giữa rừng thu, thoáng qua mà ám ảnh khôn nguôi. Mái tóc đen dài bay nhẹ trong gió, đôi mắt to, sâu thẳm như có thể nhìn thấu mọi ngõ ngách của tâm hồn tôi. Em đang vươn tay với lấy một cành hoa sữa nhỏ trên cao, dáng người mảnh khảnh, yếu đuối nhưng lại toát lên một sức sống mãnh liệt đến lạ kỳ. Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngưng đọng. Tiếng còi xe, tiếng người qua lại, tất cả chìm vào hư vô. Trái tim tôi, một quả tim đã lâu không còn rung động vì bất cứ điều gì, bỗng đập loạn nhịp, một nhịp đập mạnh mẽ, rõ ràng đến mức tôi gần như có thể nghe thấy nó. Một cảm giác mà tôi chưa từng biết đến, lâng lâng, choáng ngợp và đầy sợ hãi. *Yêu. Phải rồi, có lẽ đó là yêu. Yêu từ cái nhìn đầu tiên*, một câu nói sáo rỗng mà tôi vẫn luôn chế nhạo, giờ đây lại chính là sự thực hiển nhiên đang hiện hữu trong tôi.

Tôi đứng đó, chôn chân như bị thôi miên, không dám cử động, sợ rằng chỉ một hơi thở mạnh thôi cũng đủ để xua tan đi hình ảnh tuyệt mỹ trước mắt như một giấc mộng. Nhưng rồi, em quay đi, bước nhẹ nhàng vào một hiệu sách cũ kỹ gần đó, biến mất sau cánh cửa gỗ nhuốm màu thời gian. Sự biến mất của em như cơn gió thổi tắt ngọn nến đang cháy trong lòng tôi, để lại một khoảng trống mênh mông và một nỗi khao khát khôn cùng. Tôi không biết em là ai, từ đâu đến, nhưng tôi biết chắc một điều: tôi phải gặp lại em. Từ ngày hôm đó, hiệu sách cũ ấy trở thành thánh địa của tôi. Ngày nào tôi cũng đến, ngồi ở một góc khuất, giả vờ đăm chiêu vào một cuốn sách nào đó nhưng thực chất là đang dõi mắt tìm kiếm bóng hình ấy. Tâm trí tôi không còn chỗ cho những con số hay hợp đồng nữa, nó chỉ chứa đầy hình ảnh đôi mắt ấy, nụ cười ấy (mà tôi chưa từng thấy nhưng lại tưởng tượng ra một cách rõ rệt), và một niềm hy vọng mong manh.

Rồi một buổi chiều mưa phùn lất phất, khi những giọt nước lãng vãng rơi trên mái hiên tạo nên âm thanh buồn bã, em xuất hiện. Em mặc một chiếc áo len màu kem, tay ôm một chồng sách cũ kỹ. Trái tim tôi như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Đây là cơ hội. Tôi hít một hơi thật sâu, tiến lại gần, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhất có thể. “Xin lỗi…”, giọng tôi khàn đặc vì căng thẳng, “Tôi thấy chỗ sách này khá thú vị. Cậu có thể giới thiệu cho tôi vài cuốn được không?”. Em ngước lên, đôi mắt mở to, ánh lên một chút ngạc nhiên nhưng không hề e ngại. Và rồi em mỉm cười. Nụ cười đó như ánh mặt trời xuyên qua lớp mây mù, sưởi ấm cả không gian ẩm ướt xung quanh. “Được chứ ạ. Dạo này hiếm người hỏi mấy cuốn này lắm”. Giọng nói của em trong trẻo, ấm áp như mật ong chảy qua kẽ đá. Chúng tôi nói chuyện về sách, về thơ, về những điều tưởng chừng như rất cũ kỹ nhưng lại mới mẻ vô cùng trong tâm hồn tôi. Tôi biết em tên là Liên, một cô gái yêu văn chương và có một tâm hồn nhạy cảm đến lạ thường. Cuộc trò chuyện ngắn ngủi ấy như khơi thông một dòng chảy mới trong tôi, một thế giới mà tôi đã lãng quên từ lâu. Từ đó, chúng tôi gặp nhau thường xuyên hơn. Những buổi chiều cùng nhau lang thang trong hiệu sách, những lần ngồi uống trà nóng ở quán cóc vỉa hè, nói về mọi thứ trên đời. Tình cảm của tôi dành cho em lớn dần lên từng ngày, không còn là sự say mê ban đầu nữa mà là một thứ gì đó sâu sắc, chân thành và đáng sợ hơn rất nhiều. Tôi yêu cách em nghĩ, cách em cảm nhận thế giới, yêu cả những nỗi buồn thoáng qua trong đáy mắt em mỗi khi hoàng hôn buông xuống.

Nhưng rồi, một ngày kia, Liên biến mất. Hiệu sách không thấy em, quán trà quen không thấy bóng dáng. Sự im lặng của em như một gáo nước lạnh dội thẳng vào niềm hạnh phúc mong manh tôi đang xây đắp. Tôi sốt sắng gọi điện, nhưng chỉ nhận được tin nhắn hộp thoaị. Những ngày tiếp theo là chuỗi dài tuyệt vọng và hoài nghi. Tôi điên cuồng tìm kiếm, hỏi han khắp nơi, nhưng tất cả chỉ là im lặng. Cảm giác hụt hẫng, đau đớn xé nát lòng tôi. Tôi tự hỏi liệu tất cả chỉ là ảo ảnh? Liệu em có phải là một giấc mơ quá đỗi hoàn hảo mà đời thường không thể chứa nổi? Bầu trời Hà Nội như xám xịt hơn, hương hoa sữa giờ đây không còn thơm nữa mà trở nên nồng nặc, ngột ngạt. Tôi lang thang như một kẻ mất hồn, trở về hiệu sách cũ ngày ngày, hy vọng vào một phép màu. Và rồi, một tuần sau, tôi nhận được một lá thư. Nét chữ mảnh mai, gọn gàng như chính em. Liên viết rằng em phải vào Sài Gòn gấp vì mẹ em bị bệnh nặng. Sự lo lắng, hoảng loạn và những ngày tháng vật lộn với việc chăm sóc mẹ khiến em không thể liên lạc với ai. Em viết: “Anh có còn nhớ buổi chiều đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Em cũng nhìn thấy anh từ trước đó. Một người đàn ông lẻ loi giữa dòng người hối hả, đôi mắt mang nỗi buồn của một vì sao lạc. Và khi anh bước tới, lòng em cũng đập rộn ràng. Có lẽ, em cũng đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên ấy”. Đọc những dòng cuối cùng, nước mắt tôi rơi. Không phải là nỗi buồn, mà là niềm hạnh phúc tột cùng lẫn sự xót xa. Tôi lập tức đặt vé máy bay. Chuyến bay ấy dài nhất trong đời tôi. Tôi chỉ muốn được đến bên em ngay lập tức, được nắm lấy tay em và nói rằng không có gì đáng sợ cả, vì đã có tôi ở đây.

Căn phòng bệnh nhạt màu và mùi thuốc sát trùng. Liên gầy đi trông thấy, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ nhưng vẫn sáng lên một tia hy vọng khi thấy tôi xuất hiện ở cửa phòng. Không một lời nói, tôi bước đến, ôm chầm lấy em thật chặt, như thể muốn truyền hết hơi ấm và sức mạnh của mình cho em. “Anh đến rồi”, tôi thì thầm bên tai em, giọng nghẹn ngào. “Từ giây phút anh nhìn thấy em dưới tán cây ngày hôm ấy, anh đã biết em là định mệnh của đời anh. Sẽ không gì, không một điều gì có thể chia cắt chúng ta nữa”. Em khóc, những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên vai áo tôi, nhưng đó là những giọt nước mắt của sự giải thoát, của niềm tin và của một tình yêu đã vượt qua được thử thách đầu tiên. Chúng tôi ở bên nhau, cùng chăm sóc mẹ em, cùng chia sẻ những ngày tháng khó khăn ấy. Và trong gian nan, tình yêu ấy không hề mai một mà trái lại, nó càng trở nên sâu sắc, vững chãi và kiên cường hơn bao giờ hết. Nó không còn là thứ tình cảm bồng bột của buổi ban đầu, mà đã trở thành một sợi dây liên kết chặt chẽ, một sự thấu hiểu và đồng điệu đến từng tế bào.

Giờ đây, mỗi khi chiều về, tôi vẫn thường cùng Liên đi dạo trên những con phố quen thuộc ngày nào. Đôi khi, chúng tôi dừng lại dưới gốc cây cổ thụ, nơi khởi nguồn cho một câu chuyện tình yêu đẹp như cổ tích. Tôi nhìn em, vẫn dáng hình mảnh khảnh ấy, vẫn đôi mắt sâu thẳm ấy, nhưng giờ đây, trong đó đã có thêm một mái ấm mang tên chúng tôi. Tôi biết rằng, dù tương lai có thế nào đi nữa, chỉ cần có em bên cạnh, mọi khó khăn đều có thể vượt qua. Bởi vì, từ cái nhìn đầu tiên định mệnh ấy, trái tim tôi đã thuộc về em, mãi mãi và không thể đổi thay. Hà Nội vẫn thế, vẫn những con phố rợp bóng cây, vẫn hương hoa sữa nồng nàn mỗi độ thu về, nhưng giờ đây, nó đã trở thành một bản tình ca lãng mạn, là nơi chứng kiến và lưu giữ tình yêu của chúng tôi, một tình yêu bắt đầu từ ánh mắt trao nhau đầu tiên và sẽ còn mãi đến khi thời gian ngừng trôi.