Tôi từng bị từ chối vì “bán hàng online là nghề thấp kém” – 3 năm sau, tôi trở thành nhà đầu tư chính của chuỗi spa người đó mở

Tôi từng bị từ chối vì “bán hàng online là nghề thấp kém” – 3 năm sau, tôi trở thành nhà đầu tư chính của chuỗi spa người đó mở

 

Tôi tên là Lệ, năm nay 31 tuổi. Trước khi có thương hiệu riêng, tôi từng là… người bán mỹ phẩm online qua livestream Facebook.

Ngày nào tôi cũng livestream 3-4 tiếng: ngồi dưới ánh đèn mờ, gắn băng đô, test sản phẩm trên da tay, mồ hôi chảy ròng nhưng vẫn cười:

“Chị em ơi, ai chốt đơn serum thì để lại số điện thoại nhé, da mịn căng là chuyện thật chứ không phải mơ!”

Tôi từng nghĩ: chỉ cần mình cố gắng thật nhiều, bán được nhiều, sẽ có ai đó nhìn nhận.

Nhưng tôi sai. Vì có những người… thích nhìn từ trên xuống.

Tôi yêu một người tên Tuấn – nhân viên văn phòng, tốt nghiệp đại học chính quy, ngoại hình sáng, ăn nói khéo. Chúng tôi quen nhau trong một buổi học yoga.

Tuấn không giàu, nhưng có học. Anh luôn nói yêu tôi thật lòng, nhưng thi thoảng vẫn buông những câu như:

“Em nên nghĩ đến chuyện ổn định hơn, chứ nghề bán online đâu có tương lai.”

Tôi cười trừ. Tôi kiếm 40–50 triệu mỗi tháng, nhưng không nói ra. Tôi nghĩ: không cần hơn thua. Yêu nhau, hiểu nhau là được.

Một ngày, anh dẫn tôi đi gặp mẹ.

Bà nhìn tôi từ đầu tới chân rồi nói một câu thẳng như tát:

“Nhà này không thể cưới một con bé suốt ngày livestream rao hàng được. Mẹ không chấp nhận con dâu không có nghề nghiệp đàng hoàng.”

Tôi nghẹn. Tuấn đứng im, không bênh. Không một lời phản bác.

Ba ngày sau, anh nhắn tin:

“Anh xin lỗi. Anh không thể làm trái ý mẹ.”

Tôi không trả lời. Tôi chỉ lặng lẽ livestream tiếp tối hôm đó, như không có gì xảy ra.

Tôi lao đầu vào làm việc. Mở kho hàng nhỏ. Tuyển thêm cộng tác viên. Học thêm cách vận hành chuỗi, thương hiệu cá nhân, sàn thương mại điện tử.

Hai năm sau, tôi có 120 đại lý tuyến dưới, 2 thương hiệu mỹ phẩm organic độc quyền, và… 1 tỷ lợi nhuận ròng/năm.

Tôi không đăng gì khoe. Tôi chỉ mua một căn nhà 2 tầng và bắt đầu tìm hướng mở rộng sang lĩnh vực chăm sóc da chuyên sâu.

Tôi bắt đầu tìm chuỗi spa đang gặp khó để rót vốn đầu tư – đổi lấy quyền đồng sở hữu.

Một hôm, trợ lý đưa tôi danh sách 8 spa cần hợp tác. Tôi lướt đến cái tên thứ 6 thì khựng lại:

“Venus Spa – Chủ sở hữu: Phạm Thu Hằng – Mẹ: Phạm Thị Mai.”

Chính là mẹ người yêu cũ. Người từng nói “không thể cưới một con bé livestream rao hàng”.

Tôi không nói gì. Tôi đồng ý gặp trực tiếp.

Buổi gặp hôm đó, tôi mặc vest trắng, không trang điểm đậm, đeo đồng hồ Apple Watch như mọi ngày.

Bà Mai không nhận ra tôi ngay. Chỉ khi tôi giới thiệu:

“Cháu là Lệ – CEO thương hiệu Mộc An. Cũng từng bán online suốt ngày như cô nói đấy ạ.”

Bà tái mặt.

Tuấn cũng đi cùng. Anh im lặng, không nhìn tôi thẳng.

Tôi nghe họ trình bày khó khăn: khách giảm, chi phí đội lên, dòng tiền âm 3 tháng.

Tôi lật hồ sơ, hỏi từng dòng chi tiết. Họ ngại. Nhưng tôi không làm khó.

Cuối buổi, tôi nói:

“Cháu sẽ đầu tư 2 tỷ – đổi lấy 60% cổ phần. Cháu vận hành toàn bộ. Tên thương hiệu sẽ giữ nguyên, nhưng tất cả chi nhánh sẽ đổi giao diện theo chuẩn Mộc An.”

Bà Mai ngập ngừng:

“Cô… không nghĩ là… lại cần cháu giúp.”

Tôi cười:

“Nghề thấp kém mà giúp được, thì cũng đáng trân trọng rồi cô ha?”

Tôi ký hợp đồng, chuyển tiền.

Sau khi rót vốn, tôi thay đổi toàn bộ bộ máy vận hành. Spa có lời trở lại sau 4 tháng. Tôi chia lại cổ tức đúng phần của họ – không thiếu một đồng.

Một ngày, Tuấn nhắn tin:

“Anh xin lỗi vì đã không đủ bản lĩnh. Em xứng đáng được trân trọng hơn bất kỳ ai.”

Tôi không trả lời. Tôi chỉ cười.

Tôi không còn yêu anh nữa. Tôi cũng không cần anh hiểu tôi giỏi cỡ nào. Tôi chỉ biết:

Cách trả lời tốt nhất là ngồi vào đúng vị trí mà họ từng nghĩ mình không bao giờ chạm tới.

 

English