Anh ngồi đó, trước chiếc bàn gỗ mun cũ kỹ, dưới ánh đèn vàng hiu hắt như hơi thở cuối cùng của một ngày sắp tàn. Ngoài cửa sổ, màn đêm mùa đông buông xuống dày đặc, những hạt mưa lất phất rơi, đập nhẹ vào kính rồi chảy xuống thành những dòng ngoằn ngoèo như những giọt nước mắt của trời. Căn phòng im lặng đến mức anh có thể nghe thấy tiếng rít khẽ của ngọn bấc đèn dầu và tiếng tim mình đập thình thịch, nhịp đập gấp gáp của một cuộc chạy đua không có hồi kết. Trên mặt bàn, một tờ giấy trắng tinh nổi bật giữa những cuốn sách vở lộn xộn, bên cạnh là một cây bút máy cũ, thứ mà anh đã dùng để viết nên bao nhiêu là tác phẩm, bao nhiêu là câu chuyện, nhưng chưa bao giờ khó khăn như lúc này. Đây sẽ là bức thư cuối cùng của anh.
Anh cầm cây bút lên, ngón tay gầy guộc, xương xẩu siết chặt thân bút bằng đồng đã bóng loáng theo năm tháng. Một giọt mực rơi xuống trang giấy, loang ra thành một vệt tím sẫm như vết máu khô. Anh hít một hơi thật sâu, mùi ẩm mốc của căn phòng lâu ngày đóng kín hòa lẫn mùi gỗ cũ và mùi mực nồng nặc. Anh nhắm mắt lại, và trong đầu hiện lên hình ảnh của em, người đàn bà đã từng là cả bầu trời của anh, với đôi mắt đen huyền sâu thẳm như có thể nuốt chửng mọi buồn phiền, và nụ cười tươi như nắng tháng năm làm bừng sáng cả những ngày u tối nhất của cuộc đời anh. Họ đã gặp nhau trong một buổi chiều mưa tương tự, tại một hiệu sách cũ kỹ ở góc phố, cả hai cùng với tay về phía cuốn sách cuối cùng của một nhà văn nổi tiếng. Bàn tay họ chạm nhau, và một tia lửa điện chạy dọc sống lưng anh. Đó là khởi đầu cho một câu chuyện tình đẹp như cổ tích, một câu chuyện mà anh tưởng chừng sẽ không bao giờ có hồi kết.
Anh bắt đầu viết, những nét chữ đầu tiên run rẩy, nguệch ngoạc như chính trái tim đang rỉ máu của anh. “Em yêu dấu của anh,” anh viết, rồi dừng lại. Hai từ “yêu dấu” giờ nghe thật chua chát, thật xa xỉ. Làm sao anh có thể gọi em như thế khi chính anh là người đã đánh mất em? Ký ức ùa về như một cơn lũ, cuốn phăng đi những lớp bụi thời gian mà anh đã cố công phủ lên những nỗi đau. Những ngày tháng hạnh phúc hiện ra rõ mồn một: những buổi sáng cùng nhau uống cà phê trên ban công, nghe tiếng chim hót và bàn về những cuốn sách mới; những buổi chiều dạo bước dưới con phố nhỏ rải đầy lá vàng, tay trong tay, im lặng mà hạnh phúc; những đêm đông lạnh giá quấn mình trong chăn, kể cho nhau nghe những câu chuyện cổ tích và ước mơ về một tương lai tươi sáng. Anh đã viết về tình yêu của họ như một thứ gì đó bất diệt, vĩnh cửu, trong từng trang sách, từng câu chữ. Anh tưởng rằng mình có thể nắm giữ hạnh phúc đó mãi mãi, nhưng anh đã lầm.
Rồi mọi thứ bắt đầu đổi thay. Thành công đến với anh như một cơn sóng thần, cuốn anh đi, xô đẩy anh vào những buổi tiệc tùng, những lời tán dương, những áp lực vô hình của danh vọng. Căn phòng nhỏ ấm cúng ngày nào dần trở thành một nơi xa lạ, nơi anh chỉ trở về khi đã thấm mệt và đầy rượu mùi. Anh say sưa với những lời khen ngợi, với ánh hào quang rực rỡ, mà quên mất rằng ở nhà, em vẫn đang đợi, với bữa cơm nguội ngắt và đôi mắt ngày một buồn hơn. Anh bắt đầu những cuộc cãi vã vô cớ, gắt gỏng vì những chuyện nhỏ nhặt, và thờ ơ trước những giọt nước mắt của em. Anh viết tiếp, từng chữ một như được khắc bằng dao, “Anh xin lỗi. Anh đã mù quáng. Anh đã để cái tôi ích kỷ và những thứ phù phiếm che mất ánh sáng của em, che mất tình yêu của chúng ta.” Giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, làm nhòe đi hàng chữ vừa viết, hòa tan nỗi đau vào trang giấy.
Cao trào của bi kịch là một buổi tối mưa bão, y hệt hôm nay. Anh trở về nhà với hơi rượu nồng nặc và sự tức giận vì một bài phê bình không hay. Em đợi anh, với vẻ mặt lo lắng và một dự định mà em đã ấp ủ bao ngày: tin vui về đứa con đầu lòng của họ. Nhưng thay vì niềm hạnh phúc, anh đã trút lên em tất cả sự bực dọc và thất vọng của mình. Anh hét lên, quát tháo, gọi những giọt nước mắt của em là sự yếu đuối, là gánh nặng. Anh đã nói những lời mà đến bây giờ, khi nghĩ lại, anh vẫn cảm thấy như có lưỡi dao đâm vào tim. Và rồi em bỏ đi. Chỉ với một chiếc vali nhỏ, em bước vào màn đêm mưa bão, để lại cho anh một căn phòng trống vắng và một sự im lặng còn đáng sợ hơn cả những lời giận dữ. Sáng hôm sau, khi cơn say tỉnh và lý trí trở về, anh mới nhận ra mình đã mất đi thứ quý giá nhất. Anh đi tìm em, nhưng tất cả chỉ là vô vọng. Em đã biến mất khỏi cuộc đời anh như một làn khói.
Và rồi, tin dữ ập đến. Một cuộc điện thoại từ bệnh viện. Em đã gặp tai nạn trên đường, trong đêm mưa bão đó. Chiếc xe em đi đã lao xuống vực. Họ tìm thấy em, nhưng quá muộn. Và trong chiếc vali của em, ngoài vài bộ quần áo, là tất cả những bức thư tình anh đã viết cho em thuở ban đầu, và một tờ giấy nhỏ, trên đó em viết: “Anh ơi, chúng ta có con rồi.” Sự thật đó như một nhát búa đập nát trái tim anh, biến nó thành trăm nghìn mảnh vụn không bao giờ có thể hàn gắn. Cả thế giới của anh sụp đổ trong tích tắc. Danh vọng, tiền bạc, những tác phẩm nổi tiếng… tất cả trở nên vô nghĩa. Thứ anh có chỉ là một nỗi hối hận cắn xé, day dứt không nguôi.
Anh viết tiếp, những dòng chữ cuối cùng, bằng tất cả sự chân thành và đau đớn tột cùng. “Anh không mong em tha thứ, vì anh không xứng đáng. Anh chỉ muốn em biết rằng, anh yêu em, đã luôn và sẽ mãi yêu em, cho đến hơi thở cuối cùng. Đứa con của chúng ta, dù chưa một lần chào đời, sẽ mãi là một vết thương không bao giờ lành trong lòng anh. Anh ước gì có thể quay ngược thời gian, để sửa chữa tất cả, để ôm em thật chặt và nói rằng anh yêu em, rằng anh biết ơn vì em đã đến bên đời anh.” Anh ký tên mình dưới bức thư, một cái tên đã từng nổi tiếng khắp văn đàn, giờ đây chỉ còn là một kẻ tội đồ, một kẻ cô đơn chờ đợi sự trừng phạt.
Anh đặt cây bút xuống. Cơn gió lạnh từ khe cửa sổ lùa vào, thổi tắt ngọn đèn dầu. Căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh trăng mờ ảo xuyên qua lớp kính mờ đục. Anh đứng dậy, cầm bức thư lên. Anh mở cửa và bước ra ngoài, đối mặt với cơn mưa lạnh giá. Nước mưa hòa lẫn nước mắt trên khuôn mặt anh. Anh đi đến bờ sông, nơi họ thường đến cùng nhau ngày trước. Dòng sông đen ngòm và dữ dội trong cơn mưa. Anh nhìn xuống dòng nước cuồn cuộn, và anh thấy bóng hình em ở đó, mỉm cười với anh, như lần đầu họ gặp gỡ.
Với một sự bình yên kỳ lạ, anh thả bức thư xuống dòng sông. Tờ giấy trắng chao lượn trong gió, rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt nước, những dòng chữ dần nhòa đi trong làn nước đen. Anh nhìn theo nó, cho đến khi nó khuất hẳn vào bóng tối, mang theo tất cả tình yêu, nỗi hối hận và lời tạm biệt cuối cùng của anh đến với em. Anh quay lưng lại, bước đi trong mưa, để lại đằng sau cả một quá khứ nặng trĩu. Bức thư ấy, bức thư cuối cùng của anh, sẽ không bao giờ được đọc bởi người nhận, nhưng nó đã hoàn thành sứ mệnh của mình: nó là lời thú tội, là lời giã biệt, và là sự giải thoát cho một tâm hồn đã quá mệt mỏi vì mang trong mình một nỗi đau không tên. Và ở một nơi nào đó, trong sự vĩnh hằng, có lẽ em đã mỉm cười, và tha thứ cho anh.