Ánh nắng cuối ngày trải dài như những dải lụa vàng óng ả trên những cánh đồng lúa đang thì con gái, phủ lên ngôi làng nhỏ bé một vẻ đẹp dịu dàng và tĩnh lặng đến nao lòng. Trong căn nhà nhỏ cuối làng, bà Lưu ngồi bên cửa sổ, đôi mắt đã mờ đục vì tuổi tác dán chặt vào màn hình điện thoại thông minh mà đứa cháu trai, Minh, đã cố công thiết lập cho bà trước khi nó lên thành phố học đại học. Trên màn hình là một biểu tượng cuộc gọi video màu xanh, lặng im và vô hồn như chính nỗi chờ đợi đang dài ra trong lòng bà. Đôi tay nhăn nheo, run run của bà lần mò trên mặt kính lạnh ngắt, những ngón tay chai sạn vì cả đời lam lũ giờ đây lại vụng về với những công nghệ hiện đại. Bà ấn nhẹ, rồi ấn mạnh, nhưng màn hình vẫn không phản hồi, chỉ có sự im lặng bao trùm, càng làm khoảng cách giữa bà và đứa cháu yêu dấu trở nên vô hình nhưng lại rành rành hiện hữu, một vực sâu thăm thẳm của sự khác biệt thế hệ và nỗi cô đơn của tuổi già nơi làng quê hẻo lánh.
Bên kia màn hình, trong một căn phòng ký túc xá chật chội, ồn ào với tiếng nhạc rock và tiếng cười đùa của những chàng trai mười tám đôi mươi, Minh đang mải mê với chiếc máy tính xách tay. Cậu say sưa trong thế giới ảo đầy màu sắc của những trận game nảy lửa, nơi cậu là một anh hùng, một chiến binh. Chiếc điện thoại nằm im lìm trên bàn, đã được chuyển sang chế độ im lặng. Ánh sáng xanh từ màn hình máy tính chiếu lên khuôn mặt non nớt nhưng đầy vẻ đam mê của cậu, làm lu mờ đi biểu tượng cuộc gọi nhỡ từ bà nội – một thông báo nhỏ bé, yếu ớt không đủ sức lôi kéo sự chú ý của cậu khỏi thế giới sôi động kia. Khoảng cách giữa họ không chỉ là hàng trăm cây số đường đất, mà còn là cả một vũ trụ rộng lớn của sự khác biệt. Bà Lưu vật lộn với một thứ ngôn ngữ mới, một thứ công nghệ xa lạ chỉ để được nhìn thấy khuôn mặt đứa cháu, trong khi Minh, người nắm trong tay mọi khả năng kết nối, lại chìm đắm trong thế giới riêng của mình, vô tình bỏ quên sợi dây tình cảm đang dần lỏng lẻo.
Rồi một buổi chiều mưa, những hạt mưa lất phất rơi trên mái ngói âm âm, gió heo may se se lạnh, bà Lưu quyết định không thể ngồi im chờ đợi nữa. Một quyết định điên rồ, có lẽ là điên rồ nhất trong đời bà, nhen nhóm lên từ nỗi nhớ cháu cồn cào và nỗi sợ hãi thầm kín rằng mình sẽ trở nên vô hình, vô nghĩa trong cuộc sống mới của nó. Bà gói ghém vài bộ quần áo, một ít tiền dành dụm cả đời cất giữ trong một chiếc khăn mùi soa cũ kỹ, và tấm ảnh chụp chung với Minh hồi cậu còn bé. Không một lời chào, không một kế hoạch, bà bước ra khỏi nhà, bước vào trạm xe bus đầu tiên bà nhìn thấy. Trái tim bà đập thình thịch, đôi mắt nhìn những con đường, những khu rừng, những thành phố lạ lẫm trôi qua một cách ngỡ ngàng và sợ hãi. Bà lạc giữa một thế giới ồn ào và xô bồ, nơi mọi người di chuyển nhanh vun vút, không ai để ý đến một bà già nhỏ bé, hoang mang với chiếc điện thoại giờ đây đã hết pin, cắt đứt mọi liên lạc mong manh cuối cùng. Hành trình của bà là một chuỗi những lần hỏi đường vụng về, những chuyến xe nhầm tuyến, những đêm ngủ vật vờ ở phòng chờ ga tàu lạnh lẽo, đầy rẫy hiểm nguy. Mỗi bước chân đi, khoảng cách địa lý được rút ngắn, nhưng nỗi lo sợ trong lòng bà lại lớn dần: Liệu nó có còn nhớ bà? Liệu nó có vui khi thấy bà? Hay sự xuất hiện của bà sẽ chỉ là một phiền toái, một sự xấu hổ?
Trong khi đó, Minh vẫn vô tư sống trong nhịp điệu hối hả của thành phố. Cho đến một ngày, cậu nhận được cuộc gọi từ một người hàng xóm trong làng, giọng nói đầy lo lắng hỏi thăm về bà Lưu, rằng bà đã biến mất khỏi nhà được mấy ngày. Một cơn hoảng loạn dâng lên trong Minh lần đầu tiên sau nhiều tháng xa nhà. Cậu vội vã gọi điện cho tất cả những người thân quen, nhưng không ai biết tin tức gì về bà. Sự thờ ơ, vô tâm bấy lâu nay của cậu bỗng chốc vỡ vụn, thay vào đó là một nỗi sợ hãi tột cùng, một sự hối hận cào xé tâm can. Cậu hình dung ra đủ thứ tình huống xấu nhất có thể xảy ra với một bà già một mình giữa thế giới rộng lớn này. Cậu lao ra đường, đi khắp các bến xe, nhà ga, hỏi han từng người, nhưng thành phố mênh mông quá, nó nuốt chửng mọi dấu vết, mọi hy vọng. Khoảng cách giữa cậu và bà giờ đây không còn là sự khác biệt nữa, mà là một nỗi ám ảnh kinh hoàng về sự mất mát có thật.
Hai ngày trôi qua trong vô vọng. Minh gần như kiệt sức, ngồi thờ thẫn trên giường, khuôn mặt hốc hác, đôi mắt đỏ hoe. Bỗng điện thoại cậu reo lên, một số lạ. Giọng nói đầu dây bên kia là của một viên cảnh sát, hỏi cậu có phải là cháu của bà Lưu không. Trái tim cậu như ngừng đập. Viên cảnh sát nói họ tìm thấy một bà già, lạc đường, không giấy tờ tùy thân, chỉ ôm khư khư một tấm ảnh chụp với một cậu bé, may mắn là có một người bán hàng rong tốt bụng nhìn thấy tấm ảnh và nhận ra khuôn mặt cậu trong đó, người đó đã đăng tải lên một nhóm cộng đồng địa phương và may mắn thay, một người bạn của Minh đã thấy và báo cảnh sát. Họ đang ở một đồn cảnh sát nhỏ ở một khu chợ trời tận rìa thành phố, nơi cách ký túc xá của Minh những ba tiếng đồng hồ di chuyển. Minh lao vội ra khỏi nhà, lòng như có lửa đốt. Cậu phóng xe máy vượt qua những con đường đông đúc, tiếng còi xe xé tan không khí, mỗi phút giây trôi qua như một thế kỷ. Khoảng cách vật lý giờ đây mới thực sự trở thành một cực hình, một trở ngại khủng khiếp mà cậu muốn phá tan bằng mọi giá.
Khi cánh cửa đồn cảnh sát mở ra, Minh đứng chôn chân trên ngưỡng cửa, hơi thở hổn hển. Trong góc phòng, dưới ánh đèn neon nhợt nhạt, bà Lưu ngồi co ro trên một chiếc ghế dài. Bà gầy đi trông thấy, bộ quần áo nhàu nát, lấm lem bụi đường. Đôi mắt bà nhìn xuống sàn, vô hồn, đôi tay run run ôm chặt tấm ảnh cũ kỹ. Khuôn mặt bà in hằn những nếp nhăn của sự mệt mỏi, hoảng sợ và thất vọng. Hình ảnh ấy như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim Minh. Cậu bước vào, từng bước chậm rãi, nước mắt đã ứa ra từ lúc nào mà không hay.
“Bà…”, giọng cậu nghẹn ngào, khàn đặc.
Bà Lưu ngẩng lên. Ánh mắt mờ đục của bà chạm phải ánh mắt đẫm nước của đứa cháu. Trong giây phút ấy, mọi khoảng cách dường như sụp đổ. Mọi công nghệ, mọi khác biệt, mọi hiểu lầm đều tan biến. Chỉ còn lại tình yêu thương nguyên sơ, mãnh liệt nhất. Nước mắt bà cũng giàn giụa. Bà giang rộng vòng tay, đôi tay run run ấy giờ đây dường như có một sức mạnh vô hình.
Minh chạy ào tới, quỳ sụp xuống bên bà, ôm chầm lấy thân hình nhỏ bé, yếu ớt. Cậu úp mặt vào vai bà, nức nở: “Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi bà…”. Hơi ấm từ cơ thể nhau truyền sang, xóa tan đi cái lạnh giá của những ngày xa cách, của nỗi sợ hãi và sự cô đơn. Họ khóc, trong im lặng, những giọt nước mắt hàn gắn tất cả. Minh nhận ra rằng thứ công nghệ cậu đam mê kia, dù hiện đại đến đâu, cũng không thể thay thế được hơi ấm của một cái ôm, không thể truyền tải được trọn vẹn nỗi nhớ nhung da diết trong trái tim người già. Và bà Lưu cũng hiểu rằng, thế giới của cháu bà rộng lớn quá, nhưng tình yêu thương của nó dành cho bà thì vẫn còn nguyên vẹn, chỉ là nó đã bị lạc đường trong chính thế giới ấy mà thôi.
Trên chuyến xe bus trở về nhà, Minh ngồi bên cạnh bà, đôi tay cậu nắm chặt lấy bàn tay nhăn nheo của bà. Bà Lưu thì thào: “Bà chỉ muốn nhìn thấy mặt cháu thôi… cái máy… nó không gọi được…”. Minh siết chặt tay bà hơn, giọng đầy ăn năn: “Cháu biết rồi. Lỗi tại cháu. Từ nay cháu sẽ dạy bà cách dùng, chúng ta sẽ gọi video mỗi ngày. Nhưng bà hứa với cháu, đừng bao giờ một mình đi xa như thế nữa. Nhà của cháu là wherever bà ở.”
Khoảng cách giữa họ, một lần nữa, lại được đo đạc bằng những cây số trên đường về. Nhưng lần này, nó không còn là một vực sâu hay một vũ trụ xa lạ nữa. Nó chỉ đơn giản là một con đường, và ở hai đầu con đường ấy, hai trái tim đã tìm lại được nhịp đập chung. Họ đã tìm ra một cách thức mới để thu ngắn mọi khoảng cách: sự sẻ chia, kiên nhẫn và trên hết, là lòng yêu thương vô điều kiện, thứ có thể vượt qua mọi rào cản, dù là công nghệ, không gian hay thời gian. Và trong ánh hoàng hôn tím biếc trải dài trên cánh đồng, bóng của hai bà cháu in lên mặt đường, gần nhau, không còn một khoảng cách.