Ánh trăng vàng óng như mật ong đổ tràn qua khung cửa sổ, rải những vệt sáng lấp lánh lên sàn gỗ cũ kỹ. Trong căn phòng nhỏ ấm áp mùi gỗ thông và mùi sách cũ, Linh ngồi dựa lưng vào kệ sách, lật giở những trang nhật ký đã ngả màu. Cô không phải là người hay sống về quá khứ, nhưng đêm nay, một nỗi bồi hồi khó tả khiến cô muốn tìm lại cảm giác của mười năm trước, cái thuở mười bảy tuổi ngây ngô và đầy những khát khao cháy bỏng. Giữa những dòng chữ nguệch ngoạc là một tờ giấy đã nhàu nát, trên đó vẽ nguệch ngoạc một khuôn mặt với đôi mắt sáng và nụ cười tươi rói. Dưới bức vẽ là dòng chữ: “Anh chàng mơ hồ của tôi”. Cô nhớ như in cái ngày mưa tầm tã ấy, khi cô trú chân dưới mái hiên một hiệu sách cũ và chàng trai với chiếc áo sơ mi trắng ướt sũng, đôi mắt nâu ấm áp đã bước vào và thay đổi mọi thứ. Họ chỉ kịp trao nhau vài câu nói vu vơ về thời tiết và một nụ cười, rồi anh vội vã ra đi, để quên lại một cuốn sách nhỏ. Trong cuốn sách ấy, có một bức vẽ nguệch ngoạc khuôn mặt cô với dòng chữ “Cô gái của cơn mưa”. Linh đã giữ nó như một báu vật, một dấu hiệu của số phận, dù chẳng biết tên, chẳng biết tuổi, chỉ nhớ đôi mắt ấy và cảm giác rung động đến nghẹt thở. Mười năm, đủ dài để một cô bé trở thành một phụ nữ, một họa sĩ minh họa có chút danh tiếng, nhưng ký ức về ánh mắt ấy chưa bao giờ phai nhòa. Nó trở thành nguồn cảm hứng ngầm trong từng nét vẽ của cô, một nỗi khát khao tìm kiếm mơ hồ mà chính cô cũng không dám thừa nhận.
Cuộc sống của Linh cứ thế trôi đi êm đềm như một dòng sông, cho đến một ngày thu, khi sắc vàng, sắc đỏ của lá phong bắt đầu nhuộm màu lên những con phố cổ kính. Cô nhận được lời mời tham dự một triển lãm nghệ thuật đa phương tiện, nơi trưng bày những tác phẩm kết hợp giữa hội họa và công nghệ. Vốn không mấy hứng thú với những sự kiện ồn ào, nhưng một sức mạnh vô hình nào đó thúc giục cô phải đến. Căn phòng triển lãm rộng lớn, ngập tràn ánh sáng vàng nhạt và tiếng nhạc du dương. Linh lang thang giữa những bức tranh, những màn hình chiếu những thước phim nghệ thuật. Và rồi, cô dừng chân trước một tác phẩm kỳ lạ. Đó là một bức chân dung kỹ thuật số, nhưng khuôn mặt trong tranh không rõ ràng, được tạo nên bởi vô số những mảnh ký ức chuyển động: những giọt mưa rơi, những trang sách bay, và đặc biệt là một đôi mắt nâu ấm áp đến lạ kỳ. Linh cảm thấy tim mình đập thình thịch. Đôi mắt ấy… nó quen đến mức ám ảnh. Cô đưa tay lên ngực, nơi trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Giữa lúc ấy, một giọng nói trầm ấm, pha chút vẻ mệt mỏi nhưng đầy thu hút vang lên ngay sau lưng cô: “Cô cảm thấy thế nào về tác phẩm?”.
Linh quay lại. Thời gian như ngừng trôi. Ánh đèn trong phòng triển lãm dường như chỉ tập trung vào hai con người. Trước mặt cô là một người đàn ông với đôi mắt nâu quen thuộc đến xé lòng. Nó vẫn sáng như ngày nào, nhưng giờ đây ẩn chứa nhiều suy tư, nhiều vết hằn của thời gian và có lẽ, của cả nỗi cô đơn. Anh mặc một bộ vest đen giản dị, dáng người cao ráo, khuôn mặt điển trai với những đường nét rõ rệt. Mười năm đã biến chàng trai mơ hồ ngày ấy thành một người đàn ông đầy lực hút và bí ẩn. Linh không thốt nên lời, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào anh, vào đôi mắt mà cô đã tìm kiếm trong vô thức suốt một thập kỷ. Anh chàng – Duy, nhà thiết kế đồ họa và là tác giả của triển lãm – cũng im lặng. Một sự nhận biết kỳ lạ cũng lóe lên trong mắt anh. Anh chậm rãi đưa tay vào túi trong áo vest và lấy ra một cuốn sổ da cũ kỹ. Anh mở nó ra, và giữa những trang giấy, là một bức vẽ chì đơn giản nhưng đầy cảm xúc: một cô gái trẻ với mái tóc dài ướt mưa, đôi mắt to tròn ngơ ngác, đang ngồi dưới mái hiên. “Tôi đã vẽ nó mười năm trước,” giọng anh khàn khàn, “và tôi đã đi tìm cô gái trong mơ này suốt mười năm qua. Tôi gọi cô ấy là ‘Định mệnh của tôi’”. Linh run rẩy, mở chiếc cặp da của mình, lấy ra tờ giấy cũ kỹ với bức vẽ khuôn mặt anh. Hai bức vẽ, hai nửa ký ức, hai mảnh ghép của một câu chuyện tưởng chừng đã thất lạc giữa dòng đời vội vã, giờ đây đã tìm thấy nhau. Không cần một lời giải thích nào khác, họ nhìn nhau, và trong ánh mắt của cả hai là cả một trời yêu thương, nhung nhớ, tiếc nuối và hạnh phúc tột cùng được tìm thấy. Duy cười, một nụ cười tươi rói y hệt ngày xưa, xóa tan mọi vẻ lạnh lùng trên khuôn anh. “Thì ra em ở đây,” anh thì thầm.
Họ rời khỏi buổi triển lãm cùng nhau, bước đi dưới những tán cây phong đổ lá vàng xuống lối đi. Họ nói với nhau không ngừng, như muốn bù đắp cả mười năm xa cách. Họ kể về những tháng ngày đã qua, về những mối quan hệ không thành, về những thành công và thất bại, và luôn cảm thấy một khoảng trống mơ hồ trong tim mà giờ đây họ hiểu ra, đó là vì thiếu nhau. Duy đưa Linh đến một quán cà phê nhỏ yên tĩnh, nơi anh thường ngồi và vẽ. Anh kể về nỗi ám ảnh tìm kiếm cô gái trong mưa, về việc anh đã trở lại hiệu sách cũ đó rất nhiều lần, về những bức tranh anh vẽ với hy vọng một ngày nào đó cô sẽ thấy và nhận ra chính mình. Linh thì thầm: “Anh có biết em cũng đã giữ bức vẽ của anh suốt mười năm nay? Nó như một lời hứa của số phận, rằng chúng ta sẽ gặp lại.” Buổi tối hôm đó trôi qua trong sự ngọt ngào của những tâm sự và tiếng cười. Họ tìm thấy trong nhau một tâm hồn đồng điệu đến kỳ lạ, cùng những ước mơ, cùng cách cảm nhận nghệ thuật và cuộc sống. Khi Duy đưa Linh về nhà, dưới ánh trăng sáng vằng vặc, anh nắm lấy tay cô. Bàn tay ấm áp và chắc chắn của anh khiến Linh cảm thấy một sự bình yên mà cô chưa từng có. “Em có tin vào định mệnh không?” anh hỏi. Linh nhìn sâu vào đôi mắt nâu ấy, nơi giờ đây chỉ còn in hình bóng cô, và gật đầu: “Giờ thì em tin. Bởi vì anh chính là định mệnh của em.” Một nụ hôn nhẹ nhàng, ngọt ngào và đầy trân trọng khép lại đêm diệu kỳ ấy, như một lời hứa cho một khởi đầu mới.
Những tháng ngày sau đó là thiên đường đối với cả hai. Họ như hai mảnh ghép hoàn hảo tìm thấy nhau, bù đắp cho nhau những mất mát của quá khứ. Duy sáng tác không ngừng, và Linh trở thành nguồn cảm hứng bất tận trong các tác phẩm của anh. Còn cô, những bức tranh của cô trở nên rực rỡ và tràn đầy sức sống hơn bao giờ hết, vì giờ đây cô đã tìm thấy ánh sáng thật sự cho đời mình. Họ cùng nhau đi du lịch đến những vùng đất mới, cùng nhau ngắm bình minh trên biển, cùng nhau đón những cơn mưa đầu mùa, và trong mỗi khoảnh khắc ấy, họ lại thầm cảm ơn số phận vì đã run rủi để họ gặp nhau lần nữa. Nhưng rồi, một bóng đen từ quá khứ của Duy bất ngờ ập đến. Một tai nạn giao thông nhiều năm trước đã để lại cho anh một chấn thương sọ não tiềm ẩn. Và nó chọn thời điểm hạnh phúc nhất của họ để bộc phát. Duy ngã xuống ngay trong xưởng vẽ của mình, bất tỉnh. Linh, người phát hiện ra anh, cảm thấy cả thế giới sụp đổ. Cô như tê liệt, nhìn người đàn ông mình yêu thương nằm im lìm trên sàn nhà, khuôn mặt tái nhợt. Cơn bão cảm xúc – sợ hãi, tuyệt vọng, bất lực – cuốn lấy cô. Trong phòng cấp cứu, tiếng máy móc kêu bíp đều đều nghe thật tang thương. Linh nắm chặt tay Duy, làn da lạnh ngắt của anh khiến trái tim cô đau nhói. “Xin đừng bỏ em,” cô thì thầm, giọng nghẹn ngào, “Em đã đợi anh mười năm trời, anh không thể đi ngay lúc này được. Anh là định mệnh của em, anh nhớ không? Định mệnh thì không thể rời xa nhau như thế này.” Cô kể cho anh nghe về ngày mưa đầu tiên họ gặp, về buổi triển lãm định mệnh, về những nụ hôn, những lời hứa. Cô hứa sẽ cùng anh vẽ thật nhiều tranh, đi thật nhiều nơi, sống thật trọn vẹn. Những giọt nước mắt nóng hổi của cô rơi xuống bàn tay anh.
Và rồi, điều kỳ diệu đã xảy ra. Như nghe thấy những lời cầu khẩn đầy yêu thương từ tận đáy lòng Linh, ngón tay của Duy run lên. Một cái chạm nhẹ, yếu ớt, nhưng đủ để thắp sáng cả bầu trời tuyệt vọng của cô. Anh dần tỉnh lại sau một cuộc phẫu thuật căng thẳng. Ánh mắt anh mở ra, mệt mỏi nhưng vẫn sáng rõ, và lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của Linh, anh mỉm cười yếu ớt: “Anh đã nghe thấy em gọi… Định mệnh của anh.” Sự hồi phục của Duy là một hành trình dài đầy thử thách, nhưng lần này, họ không còn cô đơn. Linh ở bên anh từng bước một, là điểm tựa, là nguồn động lực cho anh vượt qua những cơn đau và sự yếu đuối của cơ thể. Và Duy, với tình yêu và sự kiên định của Linh, đã trở lại mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Một năm sau, dưới một gốc cây phong cổ thụ, nơi những chiếc lá vàng rực rỡ rơi xung quanh tạo thành một tấm thảm thiên nhiên lộng lẫy, Duy quỳ xuống trước mặt Linh. Trong tay anh là một chiếc hộp nhỏ, bên trong là nhẫn cầu hôn được thiết kế riêng, khắc hình hai giọt mưa lồng vào nhau – biểu tượng cho ngày họ gặp. “Linh,” giọng anh trầm ấm và đầy xúc động, “Thời gian đã cho anh thấy rằng đôi khi, định mệnh có thể lạc đường, nhưng cuối cùng, nó sẽ luôn tìm cách đưa những tâm hồn thuộc về nhau trở lại bên nhau. Anh đã lạc mất em một lần và suýt đánh mất em lần nữa. Anh không muốn chờ thêm một giây phút nào nữa. Em chính là định mệnh của anh, là lẽ sống, là nguồn cảm hứng bất tận. Em sẽ làm vợ anh chứ?” Linh, với những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má, không cần suy nghĩ. Cô gật đầu, trong vòng tay ấm áp của anh, giữa khung cảnh như trong cổ tích. “Em đồng ý. Bởi vì anh, và chỉ anh thôi, mới là định mệnh của em.” Dưới ánh hoàng hôn vàng rực, họ trao nhau nụ hôn ngọt ngào, khẳng định một tình yêu đã vượt qua thử thách của thời gian và số phận, để rồi mãi mãi thuộc về nhau.