Cuộc tình không thể

Cuộc tình không thể

Dưới ánh trăng rằm vàng óng như mật ong trải dài trên mặt hồ phẳng lặng, chiếc thuyền nan nhẹ nhàng trôi như một chiếc lá rụng giữa dòng nước bạc. Trong khoang thuyền chật hẹp, Hạo Dương và Linh Chi ngồi đối diện nhau, im lặng. Không gian tĩnh mịch đến mức họ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, tiếng thở của nhau và cả tiếng nước vỗ nhẹ vào mạn thuyền nghe như tiếng thở dài của đất trời. Đó là đêm cuối cùng của họ, một đêm định mệnh mà cả hai đều biết trước từ lâu nhưng vẫn không ngừng chạy trốn, để rồi giờ đây, nó vẫn đến, lạnh lùng và tàn nhẫn như một lưỡi dao cứa ngang cuộc đời vốn dĩ đã quá mong manh của họ.

Hạo Dương, chàng họa sĩ với đôi mắt đen sâu thẳm chứa đựng cả một bầu trời nghệ thuật và nỗi u hoài khôn tả, đưa tay về phía Linh Chi. Bàn tay anh chai sạn vì những ngày dãi nắng dầm mưa đi tìm cái đẹp để vẽ, nhưng lại run run khi chạm vào đầu ngón tay thon dài, trắng nõn của cô. Linh Chi không né tránh. Cô để mặc cho hơi ấm từ bàn tay anh truyền sang, một thứ hơi ấm mà cô biết mình sẽ phải khắc cốt ghi tâm để mang theo suốt phần đời còn lại lạnh lẽo phía trước. Cô là đóa hoa quý phái được nuôi dưỡng trong nhung lụa, một đóa lan rừng mới được đem về khu vườn tỷ phú, tô điểm cho cuộc đời của Lâm Gia Kỳ – người đàn ông quyền lực đã đặt cả gia tài để mua vui cho mình bằng những thú sưu tầm, và cô, Linh Chi, là món đồ sưu tầm mới nhất, tinh tế và sống động nhất. Cuộc gặp gỡ của họ diễn ra trong một buổi triển lãm tranh do chính Gia Kỳ tài trợ. Hạo Dương, với tính khí kiêu hãnh của một nghệ sĩ tài hoa nhưng nghèo khó, đã khước từ lời đề nghị mua bức tranh “Mặt Hồ Đêm Trăng” với giá cắt cổ của tỷ phú. Anh nói, ông chủ không xứng đáng với nó. Và rồi, ánh mắt anh chạm phải ánh mắt của cô vợ trẻ đang đứng sau lưng chồng – một ánh mắt đẹp nhưng vô hồn, như viên ngọc quý bị nhốt trong tủ kính. Khoảnh khắc ấy, tia lửa của định mệnh đã bùng cháy, thiêu đốt mọi lý trí, mọi rào cản mà xã hội và hoàn cảnh đã dựng lên.

Những lần gặp gỡ bí mật sau đó như những giọt nước cam lồ thấm vào mảnh đất tâm hồn khô cằn của cả hai. Họ gặp nhau ở một xưởng vẽ cũ kỹ, nơi Hạo Dương dành trọn tim óc để sáng tạo. Ở đó, Linh Chi không còn là bức tranh tĩnh vật vô hồn nữa. Cô cười, cô nói, cô kể cho anh nghe về những giấc mơ tuổi thơ bị chôn vùi dưới lớp son phấn và kim cương. Cô tháo bỏ những trang sức đắt tiền, xắn tay áo lụa là giúp anh pha màu, dọn dẹp xưởng vẽ bừa bộn. Hạo Dương vẽ cô. Anh vẽ cô với ánh mắt sáng ngời, với nụ cười rạng rỡ, với những sợi tóc bay loạn xạ trong nắng chiều xuyên qua khe cửa sổ vỡ. Anh gọi cô là “Linh Chi của đời thực”, không phải “phu nhân Gia Kỳ”. Tình yêu của họ lớn dần lên từ những điều giản dị ấy, như một cây non vươn mình tìm ánh sáng giữa bức tường đá cao ngất. Họ yêu nhau say đắm, cuồng nhiệt, như thể muốn bù đắp cho nhau tất cả những ngày tháng tù túng, cô đơn đã qua. Họ nói về một tương lai xa vời, nơi không có sự ngăn cách của giàu nghèo, của địa vị, nơi chỉ có hai người và những bức tranh. Nhưng bóng ma của Gia Kỳ luôn lẩn khuất đâu đó. Sự kiểm soát của ông ta đối với Linh Chi là tuyệt đối. Mọi cuộc gọi, mọi bước đi của cô đều nằm dưới sự giám sát chặt chẽ. Họ phải hẹn hò trong lo sợ, mỗi tiếng động nhỏ cũng khiến tim đập thình thịch. Áp lực và tội lỗi dần đè nặng lên đôi vai gầy của Linh Chi. Cô yêu Hạo Dương, nhưng cô cũng biết rõ sức mạnh và sự tàn nhẫn của người chồng mình. Một lần, một tay sai của Gia Kỳ đã đột nhập vào xưởng vẽ, đập phá tan hoang và cảnh cáo Hạo Dương. “Cô ấy là tài sản của ông chủ. Đừng đụng vào thứ không thuộc về mình,” gã nói, giọng lạnh như băng.

Rồi một ngày, sự thật phũ phàng nhất cũng ập đến. Linh Chi, với khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt đỏ hoe, tìm đến Hạo Dương. Cô run rẩy đưa cho anh một phong bì dày. Bên trong là một xấp ảnh chụp lại những khoảnh khắc họ ở bên nhau, thân mật và đầy tình tứ. Kèm theo đó là một tối hậu thư ngắn gọn của Gia Kỳ: “Hãy biến đi. Nếu không, cô ta sẽ mất tất cả, và anh sẽ không bao giờ còn cầm lại cây cọ vẽ được nữa.” Sự lựa chọn được đặt ra, khắc nghiệt và đau đớn. Hạo Dương, trong cơn thịnh nộ và bất lực, muốn xé tan mọi thứ, muốn đưa cô đi ngay lập tức. Nhưng Linh Chi đã dừng anh lại. Cô khóc, nước mắt nóng hổi rơi trên tay anh. “Em không thể, Dương ạ,” cô nói, giọng nghẹn ứ, “ông ta không chỉ lấy đi mọi thứ của em, mà còn của anh. Và hơn thế… em đã nhận ra mình có thai. Đứa con của chúng ta. Nhưng danh nghĩa, nó sẽ là con của Lâm Gia Kỳ. Ông ta sẽ không bao giờ để đứa bé ra đi. Và em không thể để nó lớn lên trong hoàn cảnh đó, hoặc tệ hơn, mất nó.” Sự thật như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt Hạo Dương. Anh gục xuống, cảm thấy cả thế giới sụp đổ. Không chỉ là tình yêu, mà cả tương lai, cả mạng sống của đứa con chưa chào đời, đều bị siết chặt trong tay kẻ quyền lực kia.

Và thế là họ đến với đêm nay. Đêm chia ly. Chiếc thuyền nan ấy là nơi hẹn hò đầu tiên của họ, và giờ là nơi chứng kiến lời tạm biệt cuối cùng. Hạo Dương siết chặt tay Linh Chi, như muốn giữ cô lại, muốn truyền hết tất cả sức mạnh và tình yêu của mình cho cô. “Anh sẽ chờ,” anh thì thầm, giọng khàn đặc vì xúc động và nỗi đau, “dù là mười năm, hai mươi năm, hay cả đời này. Anh sẽ chờ đến ngày chúng ta được tự do.” Linh Chi nhìn anh, nước mắt lặng lẽ chảy dài trên má. Trong ánh trăng, khuôn mặt cô đẹp một cách đau lòng, như một đóa hoa sắp tàn úa. “Đừng chờ em, Dương,” cô nói, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy quyết tâm, “hãy sống cho anh. Hãy vẽ thật nhiều. Hãy để những bức tranh của anh kể câu chuyện của chúng ta. Em… em sẽ sống vì đứa bé. Nó là một phần của anh, là minh chứng cho tình yêu của chúng ta. Đó là cách duy nhất em có thể giữ anh bên mình mãi mãi.” Cô với tay, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt đẫm nước mắt của anh, như muốn khắc sâu từng đường nét ấy vào trong tim. Rồi cô đứng dậy, thuyền chòng chành. Cô không dám ngoảnh lại. Một bước chân lên bờ, là một bước đi vào cõi địa ngục trần gian mà cô đã lựa chọn. Hạo Dương ngồi đó, bất động, nhìn theo bóng hình mảnh mai, cô độc của cô khuất dần sau những rặng liễu rủ, như một bóng ma tan biến vào trong màn sương đêm. Anh biết, cánh cửa cuộc đời mình vừa khép lại. Mọi ánh sáng, mọi màu sắc dường như đã theo cô mà đi.

Nhiều năm sau, Hạo Dương trở thành một danh họa nổi tiếng. Những bức tranh của anh, đặc biệt là những bức vẽ một người phụ nữ với đôi mắt buồn thăm thẳm dưới ánh trăng, được cả thế giới ngưỡng mộ. Người ta đồn đại về nàng thơ của ông, về một mối tình huyền thoại đầy chất bi kịch. Nhưng chẳng ai biết được sự thật. Trong một biệt thự nguy nga, Linh Chi ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ ngắm nhìn một cậu bé chạy nhảy trên thảm cỏ xanh. Đứa trẻ có đôi mắt đen, sâu thẳm y hệt anh. Trên tường treo một bức tranh, bức “Mặt Hồ Đêm Trăng” mà ngày xưa Hạo Dương đã từ chối bán. Gia Kỳ mua được nó với giá gấp trăm lần. Đối với ông ta, đó là một chiến tích. Đối với Linh Chi, đó là cả một bầu trời ký ức, là nơi duy nhất cô có thể tìm về và sống lại những giây phút ngắn ngủi đã qua. Cô nhẹ nhàng vuốt ve bức tranh, đôi mắt không còn nước mắt, chỉ còn một nỗi buồn sâu lắng, thấm vào tận xương tủy. Họ đã không thể thuộc về nhau, nhưng tình yêu ấy chưa bao giờ biến mất. Nó trở thành một vì sao cô đơn, mãi mãi lấp lánh trong đêm đen dài dằng dặc của hai cuộc đời song song, nhưng vĩnh viễn không bao giờ gặp lại.