Bên nhau suốt đời

Bên nhau suốt đời

Trong căn nhà gỗ nhỏ nép mình bên rìa khu rừng già, nơi những tia nắng đầu tiên của ngày mới chỉ lọc qua kẽ lá một cách e dè, ông lão Elias thong thả khuấy chậu bột mì. Mùi thơm ngọt ngào của bánh chuối nướng hòa quyện với hương gỗ thông cũ kỹ, tạo thành một thứ mùi đặc trưng của cuộc sống ông suốt sáu mươi năm qua. Căn nhà im lặng, chỉ vang lên tiếng lạo xạo của thanh gỗ sồi dưới chân ông và tiếng lửa reo tí tách trong lò sưởi. Trên chiếc bàn gỗ tròn trước cửa sổ, một chiếc đĩa sứ hoa văn đã phai màu đặt đối diện với chỗ ông ngồi, như thể đang chờ đợi một ai đó. Đó là thói quen, là nhịp điệu bất biến của ông, một điệu valse cô đơn được ông dẫn dắt mỗi ngày với một người bạn nhảy vô hình.

Elias không phải lúc nào cũng cô đơn. Đã từng có một thời, căn nhà này rộn rã tiếng cười giòn tan của Anna. Họ gặp nhau trong một buổi chiều mưa tầm tã tại ga tàu cũ kỹ, nơi ông – chàng trai trẻ vụng về – đã chia sẻ chiếc ô duy nhất của mình cho cô gái có đôi mắt màu hổ phách đang run rẩy vì lạnh. Tình yêu của họ nảy nở giữa mùi ngai ngái của mưa và hơi nước từ những chuyến tàu, lớn lên trong những buổi dạo chân trần trên thảm cỏ sau nhà, và đơm hoa kết trái trong chính căn chòi nhỏ mà ông tự tay đóng từng tấm ván, viên đá. Anna là linh hồn của nơi này. Cô thích hát những bài hát cũ, thích trồng hoa dại ven lối đi, và đặc biệt, cô làm những chiếc bánh chuối nướng ngon nhất vùng. Họ đã cùng nhau trải qua bao mùa đông giá rét, cùng nhau ngắm những rừng cây thay lá, cùng nhau già đi một cách nhẹ nhàng, bình yên. Họ hứa với nhau sẽ bên nhau suốt đời, và họ đã giữ lời. Cho đến một ngày mùa thu, chiếc lá vàng cuối cùng rời cành, Anna đã ngủ thiếp đi trên chiếc ghế bành cạnh lò sưởi, đôi mắt hổ phách khép lại mãi mãi, để lại trong lòng Elias một khoảng trống thăm thẳm không gì có thể lấp đầy.

Kể từ đó, thế giới của ông thu nhỏ lại trong bốn bức tường gỗ và ký ức. Ông sống như một cỗ máy được lập trình sẵn: thức dậy, làm bánh, đặt bánh lên đĩa cho Anna, và ngồi đối diện kể cho cô nghe về một ngày của ông. Ông tin rằng linh hồn cô vẫn còn quanh quẩn đâu đây, trong từng góc nhà, trong từng làn gió thổi qua khe cửa, trong chính hương bánh quen thuộc. Mỗi lần làm bánh, ông lại như thấy bóng dáng cô đứng cạnh, cười khẽ và thì thầm nhắc nhở ông cho thêm một chút quế. Ông trò chuyện với cô, cười một mình trước những kỷ niệm cũ, và đôi khi, nước mắt ông lặng lẽ rơi xuống tấm khăn trải bàn. Sự gắn bó của họ giờ đây không còn là sự sát cánh của thể xác, mà là sợi dây vô hình níu kéo hai thế giới, một sự bên nhau vượt ra ngoài giới hạn của sự sống và cái chết.

Rồi một ngày mùa đông khắc nghiệt, cơn bão lớn nhất trong lịch sử khu vực ập đến. Gió rít lên từng hồi dữ dội như muốn xé toang bầu trời đêm đen kịt. Những cành cây già gãy răng rắc, đập mạnh vào mái nhà. Elias, trong căn nhà chao đảo, không hề sợ hãi cho bản thân. Ông lo sợ cho những kỷ vật của Anna, cho không gian thiêng liêng nơi ông cảm nhận được sự hiện diện của cô. Một tiếng nứt to kinh hoàng vang lên, và một cành sồi khổng lồ đổ sập xuống, đâm thủng mái nhà, kéo theo một trận mưa tuyết giá buốt trút vào thẳng gian bếp. Lửa trong lò sưởi bị gió thổi bùng lên, bắt vào tấm rèm vải. Trong tích tắc, ngọn lửa hung dữ đã lan nhanh, nuốt chửng mọi thứ trên đường đi của nó.

Elias hoảng loạn. Khói đen cuồn cuộn khiến ông nghẹt thở. Sức nóng như thiêu đốt làn da già nua. Nhưng bản năng đầu tiên của ông không phải là chạy thoát thân. Ông lao vào ngọn lửa, hướng về phía chiếc bàn gỗ nơi chiếc đĩa sứ – kỷ vật Anna yêu thích – vẫn nằm đó. Ông với lấy nó, ghì chặt vào lòng, những ngọn lửa liếm vào tay áo ông. Căn nhà, chứng nhân cho tình yêu và cuộc sống của họ, đang gào thét trong đau đớn. Và trong khoảnh khắc hỗn loạn ấy, giữa tiếng gió gào và lửa rít, Elias nghe thấy một giọng nói. Không phải từ ký ức, mà rõ ràng và tha thiết, như thể ai đó đang hét thật gần tai ông: “Bỏ đi, Elias! Hãy sống!”. Giọng nói ấy quá đỗi thân thuộc, giọng của Anna. Nó vang lên đầy kiên quyết và lo lắng, xé tan màn sương mù của sự tuyệt vọng đang bao trùm lấy ông.

Sự xuất hiện của giọng nói đó như một cú hích, đánh bật ông khỏi cơn mê. Ông nhận ra Anna sẽ không bao giờ muốn ông chết ở đây, trong đống tro tàn của quá khứ. Cô muốn ông sống. Bên nhau suốt đời không có nghĩa là cùng nhau chết đi trong ký ức, mà là mang theo tình yêu và những kỷ niệm ấy để tiếp tục bước đi. Với một sức mạnh không biết từ đâu, ông ôm chặt chiếc đĩa, cúi người xông qua đám lửa, vật lộn với cánh cửa đã bị biến dạng vì nhiệt và lao ra ngoài, ngã lăn vào đống tuyết lạnh giá ngay khi phần mái nhà sụp đổ hoàn toàn phía sau lưng.

Ông nằm đó, thở hổn hển, nhìn ngôi nhà – cuộc đời ông – cháy rụi dưới cơn mưa tuyết không ngừng. Nỗi đau và sự mất mát hiện hữu một cách tàn khốc. Nhưng kỳ lạ thay, trong lòng ông lúc đó không còn là một khoảng trống. Mà là một cảm giác mãnh liệt, rõ ràng rằng Anna vừa cứu ông. Cô đã ở đó, bên cạnh ông trong giây phút sinh tử, đẩy ông ra khỏi nguy hiểm. Sự bên nhau ấy, bằng một cách nào đó, còn chân thực hơn cả những cuộc trò chuyện một phía suốt bao năm qua.

Bình minh ló dạng, để lộ ra một cảnh tượng hoang tàn. Tất cả đã thành tro bụi. Elias, với bàn tay bỏng rát và trái tim nát tan, đứng dậy. Ông nhìn xuống chiếc đĩa sứ trong tay mình, thứ duy nhất sót lại. Một mảnh vỡ nhỏ từ chiếc đĩa đã văng ra, nhưng những bông hoa màu xanh nhạt vẫn còn nguyên. Ông chợt hiểu ra rằng ngôi nhà có thể mất đi, những thứ vật chất có thể tan thành tro, nhưng tình yêu và lời hứa thì không. Anna vẫn đang bên ông, không còn trong căn nhà ấy, mà trong chính trái tim ông. Trong hơi thở của ông. Trong quyết định sống tiếp của ông.

Vài tháng sau, trên nền đất cũ, một ngôi nhà gỗ nhỏ khác được dựng lên, không to bằng, nhưng ấm áp và đầy đủ tiện nghi hơn. Trên cửa sổ, một chậu hoa dại nở rộ. Elias ngồi bên bàn, trước mặt ông vẫn là chiếc đĩa sứ đã được gắn lại một cách cẩn thận. Ông vẫn làm bánh chuối, vẫn kể cho Anna nghe về một ngày của ông, nhưng giờ đây, nụ cười ông không còn nhuốm màu ảo ảnh đau buồn. Ông biết ơn vì đã có được năm tháng dài bên cạnh cô, và biết ơn vì cô đã cho ông sức mạnh để tiếp tục. Ông bắt đầu viết lại những câu chuyện của họ, vẽ lại khuôn mặt cô từ trí nhớ, và chia sẻ chúng với lũ trẻ trong làng. Ông sống, không phải trong bóng tối của quá khứ, mà trong ánh sáng dịu dàng mà kỷ niệm về cô mang lại.

Bên nhau suốt đời, với Elias và Anna, không còn là một lời hứa về những ngày tháng dài bên nhau trong một căn nhà. Nó đã trở thành một sự gắn kết vĩnh cửu, một sự hiện diện vô hình nhưng hữu hình trong từng khoảnh khắc sống. Elias đi về phía cuối đời với một sự bình an sâu thẳm, bởi ông biết chắc rằng khi thời điểm ấy đến, ở phía bên kia, sẽ có một người phụ nữ với đôi mắt hổ phách và nụ cười tươi sáng nhất, đang cầm một chiếc bánh chuối nướng thơm phức, chờ đợi để cùng ông bắt đầu một vũ điệu mới, nơi không còn bão tố, không còn chia ly, mà chỉ còn tình yêu và lời hứa vĩnh hằng được viết nên bằng những ngôi sao.