Ánh trăng tháng giêng lạnh lẽo rơi xuống những con phố nhỏ hẹp của Hà Nội cổ, len lỏi qua kẽ lá, in thành những vệt sáng mờ ảo trên mặt đường lởm chởm. Gió heo may se sẽ thổi, mang theo hương hoa sữa nồng nàn, quyện lẫn mùi ẩm mốc của thời gian từ những bức tường rêu phong cũ kỹ. Trong một góc quán cà phê nhỏ, khuất sau tấm rèm gỗ lụa, người đàn ông ngồi đó, tay nâng chiếc tách con đã nguội lạnh từ lâu. Anh ta ngồi bất động, như một bức tượng được tạc từ nỗi cô đơn và những ký ức không thể nào rũ bỏ. Đôi mắt anh đăm đắm nhìn về phía con ngõ đối diện, nơi ánh đèn vàng hắt ra từ một căn phòng nhỏ trên tầng hai. Căn phòng ấy, năm năm về trước, từng là tổ ấm của anh, nơi mỗi tối đều vang lên tiếng cười giòn tan của một người con gái tên là Linh, và mùi cơm chiên trứng thơm phức lan tỏa khắp không gian. Giờ đây, nó chỉ còn là một ô cửa sáng, một viện bảo tàng sống lưu giữ những hiện vật về một tình yêu đã chết. Anh là Minh, một kiến trúc sư với đôi bàn tay xây nên bao công trình vững chãi, nhưng lại không thể nào xây nổi một cây cầu để quay về quá khứ, để gặp lại người mà trái tim anh dẫu đã nứt vỡ vẫn không thôi đập những nhịp mong chờ.
Mọi thứ đổ vỡ từ một buổi chiều mưa. Minh mải mê với công trình mới, những áp lực deadline, những cuộc họp triền miên. Anh vô tình trở thành một người xa lạ ngay trong chính ngôi nhà của mình. Linh, với trái tim nhạy cảm và đầy trắc ẩn, cô cảm nhận được khoảng cách đang dần nới rộng. Cô cố gắng níu kéo bằng những bữa cơm ấm áp, những cái ôm từ phía sau, những lời thì thăm hỏi han. Nhưng Minh, trong mệt mỏi và căng thẳng, đã vô tình gạt đi tất cả. Anh trả lời qua quýt, thở dài, và nhiều lần, anh từ chối cả những cuộc đi dạo tối thứ bảy vốn là truyền thống của họ. Cho đến một ngày, Linh nhận được tin từ bác sĩ. Cô mang trong mình một mầm sống nhỏ bé, niềm hạnh phúc mà cô hằng mong đợi. Cô muốn dành cho Minh một bất ngờ, trang trí lại căn phòng nhỏ, chuẩn bị một bữa tối lãng mạn. Nhưng đêm đó, Minh về nhà với khuôn mặt cau có vì một đối tác khó tính. Linh háo hức kể về kế hoạch, về căn phòng mới, nhưng chưa kịp nói về đứa bé, Minh đã cắt ngang: “Anh mệt rồi, Linh. Những chuyện đó để lúc khác đi”. Ánh mắt cô vụt tắt. Nước mắt lặng lẽ rơi. Cô nhìn anh, không còn là sự trách móc, mà là một nỗi thất vọng sâu thẳm, như nhìn một người đã hoàn toàn khác. Cô lặng lẽ thu dồ đồ đạc vào một chiếc vali nhỏ sáng hôm sau, khi Minh đã đi làm. Cô để lại một mẩu giấy ngắn ngủi: “Anh đã không còn thấy em, không còn nghe thấy em, và có lẽ, anh không còn yêu em nữa rồi. Em đi đây. Đừng tìm.” Khi Minh về nhà, căn phòng trống vắng đến lạnh lùng. Hương hoa sữa cô mua về còn thoang thoảng, nhưng hơi ấm của cô thì đã biến mất. Anh đọc đi đọc lại mẩu giấy, trái tim thắt lại. Anh gọi cho cô, số máy không liên lạc được. Cô như một làn khói, biến mất khỏi cuộc đời anh mà không một dấu vết. Chỉ một tuần sau, anh mới biết được sự thật về đứa bé từ một lá thư tay cô gửi đến văn phòng, kèm theo kết quả siêu âm. Cú sốc ấy khiến anh gục ngã. Anh điên cuồng đi tìm, hỏi han khắp nơi, nhưng tất cả đều vô vọng. Linh và đứa con chưa chào đời của họ đã rời xa thành phố này, đến một nơi thật xa.
Năm năm trôi qua, là năm tháng dài đằng đẵng với Minh trong nỗi ân hận và day dứt không nguôi. Anh sống như một cái bóng, công việc trở thành thứ duy nhất anh bám víu. Nhưng rồi, một dự án chỉnh trang lại khu phố cũ đã đưa anh trở về con ngõ nhỏ ấy. Và trong một lần khảo sát, anh tình cờ nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ từ xa. Dáng người ấy, cách đi ấy, mái tóc dài bay trong gió ấy… trái tim anh như ngừng đập. Linh. Chắc chắn là cô. Anh lặng người đi, không dám tin vào mắt mình. Anh lén theo dõi, và rồi anh thấy cô dắt một cậu bé chừng bốn tuổi, có đôi mắt giống hệt anh, bước vào một ngôi nhà trong một con hẻm gần đó. Sự sống như ùa về trong anh. Linh không đi xa. Cô vẫn ở đây, và đứa con của họ… nó thật đẹp. Một hy vọng điên rồ nhen nhóm lên. Anh thuê căn phòng đối diện, ngày ngày ngồi trong quán cà phê cũ, âm thầm quan sát hai mẹ con cô. Anh thấy cô đi làm về mỗi chiều, thấy cô cười đùa với con, thấy cô độc lập và mạnh mẽ, nhưng đôi khi, trong những khoảnh khắc yên lặng, ánh mắt cô lại đượm một nỗi buồn xa xăm. Anh biết mình không có quyền, nhưng tình yêu và nỗi hối tiếc đã ăn sâu vào máu thịt, khiến anh không thể bỏ đi. Anh viết những bức thư, gửi đến địa chỉ cũ của cô, thú nhận tất cả những ăn năn, những nỗi nhớ, và lời xin lỗi muộn màng. Anh không kỳ vọng cô đọc, anh chỉ viết để giải tỏa cho trái tim mình.
Rồi một chiều mưa, y hệt chiều mưa năm xưa, Minh thấy cậu bé con chạy lon ton trên vỉa hè, đuổi theo quả bóng. Chiếc xe máy từ ngã tư lao tới. Không một chút do dự, Minh lao vụt ra, ôm lấy cậu bé và lăn người sang một bên. Chiếc xe vụt qua, làm văng lên những tia nước bẩn. Minh nằm dưới đất, tay vẫn ôm chặt lấy đứa trẻ đang hoảng sợ. Cậu bé khóc thét lên. Linh từ trong nhà chạy ra, mặt tái mét. Cô ôm lấy con, kiểm tra xem con có bị thương không, rồi đôi mắt cô mới nhìn lên người đàn ông vừa cứu con mình. Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngưng đọng. Gương mặt anh đầy nước mưa, nhưng đôi mắt thì vẫn thế, vẫn là đôi mắt của Minh ngày xưa, giờ đây chứa đầy nỗi xúc động và lo lắng. Linh sửng sốt, không thốt nên lời. Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp lại anh trong hoàn cảnh này. Cô đưa hai mẹ con về nhà, còn Minh, sau một hồi lưỡng lự, cũng được mời vào vì áo quần ướt sũng và vết xước trên tay. Căn nhà nhỏ ấm áp, thơm mùi bánh quy mới ra lò. Cậu bé, tên là Hải An, đã nín khóc và nhìn Minh với vẻ tò mò. Sự im lặng trở nên nặng nề. Tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ như điểm nhịp cho nhịp tim loạn xạ của cả hai.
“Em… cảm ơn anh,” Linh lên tiếng trước, giọng khẽ khàng và dè dặt.
“Không có gì. Anh… anh tình cờ đi ngang qua,” Minh nói, giọng run run. Anh nhìn khắp căn phòng. Trên kệ sách vẫn còn vài cuốn sách anh tặng cô, chiếc khăn len anh đan cho cô mùa đông năm nào được gấp gọn gàng. Trái tim anh đau nhói. “Nó… Hải An… nó giống anh.”
Linh gật đầu, mắt nhìn xuống sàn nhà, không nói gì. Cô đứng dậy pha trà, những cử chỉ gượng gạo. Hải An ríu rít kể về chuyện ở trường, về quả bóng, và cảm ơn “chú” đã cứu mình. Sự ngây thơ của con trẻ khiến bầu không khí bớt căng thẳng đi phần nào. Rồi khi Hải An đã ngủ say trên giường, chỉ còn lại hai người trong ánh đèn vàng. Sự thật được giãi bày. Linh kể về những ngày tháng một mình mang thai, về nỗi sợ hãi, về sự cô độc, và về quyết định ở lại thành phố vì nghĩ rằng anh đã không còn quan tâm. Cô nói, giọng đều đều nhưng đầy xúc cảm nén chặt: “Em đã chờ anh, Minh. Em đã chờ một lời giải thích, một sự quan tâm, thậm chí chỉ là một cuộc điện thoại. Nhưng không có gì cả. Em nghĩ anh thực sự không còn yêu em nữa.”
Minh lắng nghe, từng lời từng chữ như những mũi dao đâm vào tim. Anh kể về nỗi ân hận, về sự hoảng loạn khi biết tin, về những ngày tháng điên cuồng đi tìm cô, và về những bức thư anh đã viết. “Anh đã sai, Linh ạ. Anh đã mù quáng vì công việc, vì cái tôi của mình. Anh đã không nhìn thấy hạnh phúc thực sự ở ngay bên cạnh. Nhưng tình yêu anh dành cho em,” anh ngừng lại, hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, “nó chưa bao giờ phai nhạt. Nó vẫn ở đó, nguyên vẹn, day dứt và đau đớn. Nếu anh vẫn còn yêu, thực sự yêu, thì liệu em có thể… cho anh một cơ hội? Một cơ hội để được bù đắp, được chứng minh, dù chỉ là được nhìn thấy hai mẹ con em mỗi ngày?”
Linh im lặng rất lâu. Nước mắt cô lăn dài trên má. Năm năm qua, cô đã xây lên những bức tường kiên cố để bảo vệ trái tim mình, để sống mạnh mẽ vì con. Nhưng sâu thẳm trong lòng, tình yêu dành cho anh có thực sự biến mất? Hay nó chỉ ngủ quên, chờ đợi một lời thức tỉnh chân thành? Cô nhìn anh, thấy sự chân thành trong đôi mắt đỏ hoe, thấy nỗi đau và sự trưởng thành in hằn trên gương mặt từng ngạo nghễ ngày nào. Cô nhớ đến những bức thư không ký tên, những dòng chữ đầy nước mắt mà cô tưởng là của một kẻ nào đó nhầm địa chỉ, giờ mới vỡ lẽ. Trái tim rung lên một tiếng động rất khẽ.
“Tình yêu không phải là thứ có thể hàn gắn một sớm một chiều, Minh ạ,” cuối cùng, cô cất tiếng, giọng run run nhưng rõ ràng. “Vết nứt vẫn còn đó. Và em… em không còn là cô gái ngây thơ của năm năm trước nữa. Em là một người mẹ.” Cô dừng lại, nhìn về phòng ngủ nơi con trai đang say giấc. “Nhưng…,” giọng cô nhỏ dần, “nhưng có lẽ, chúng ta có thể bắt đầu lại. Rất chậm. Từ những thứ nhỏ nhất. Như… một người bạn.”
Ánh sáng của niềm hy vọng rực lên trong mắt Minh. Đó không phải là một cái ôm, một nụ hôn, hay một lời hứa. Đó chỉ là một cánh cửa hé mở, mong manh và đầy thử thách. Nhưng với anh, đó là tất cả. Là cả một bầu trời. Anh gật đầu, nước mắt lăn trên má không thể nào ngăn được. “Cảm ơn em. Chỉ thế thôi là đủ với anh rồi.” Anh đứng dậy, không muốn làm phiền cô thêm. Trước khi ra về, anh dừng lại ở cửa, nhìn sâu vào mắt cô lần nữa. “Anh sẽ chứng minh cho em thấy. Bằng tất cả những gì anh có.”
Anh bước ra ngoài, cơn mưa đã tạnh. Bầu trời đêm lấp lánh những vì sao sau những đám mây tan. Con hẻm nhỏ im ắng, chỉ còn tiếng nước mưa rơi tí tách từ mái hiên. Minh hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương hoa sữa đâu đó vẫn còn vương vấn, nhưng lần này, nó không còn mùi của ký