Tình yêu là thế

Tình yêu là thế

Mặt trời đổ những tia nắng cuối ngày xuống con phố nhỏ, nhuộm vàng những viên gạch cũ kỹ và in dài bóng hai con người đang bước đi thật chậm. Họ bước như muốn giữ lại từng khoảnh khắc, từng hơi thở cuối cùng được ở bên nhau. Gió mùa thu khẽ luồn qua những hàng cây, mang theo hương hoa sữa nồng nàn, thứ hương vị đã trở thành ký ức không thể phai mờ của tình yêu họ. Anh, Minh, một họa sĩ với đôi mắt luôn nhìn đời bằng những gam màu rực rỡ, siết chặt tay cô, Lan, một cô giáo dạy văn với trái tim đa cảm và tâm hồn yêu những câu chuyện cổ tích. Họ yêu nhau từ cái thuở đôi mươi ngây ngô, khi anh vẽ tranh dưới gốc cây bàng già trong sân trường đại học và cô ngồi đọc sách, thỉnh thoảng lại ngẩng lên nhìn anh bằng ánh mắt đầy thán phục. Tình yêu của họ lớn lên từ những buổi chiều cùng nhau ngắm hoàng hôn, từ những bức thư tay viết vội, từ những nụ hôn đầu e ấp và cả những giận hờn vu vơ rồi lại làm lành trong nước mắt. Họ đã từng tin rằng mình sẽ cùng nhau đi hết con đường dài phía trước, xây một tổ ấm nhỏ đầy ắp tiếng cười và những bức tranh tươi sáng. Nhưng số phận chẳng bao giờ cho ai tất cả, nó cướp đi của họ thứ quý giá nhất: thời gian. Căn bệnh ung thư máu quái ác đã tìm đến Lan như một cơn lốc đen, cuốn phăng đi những màu hồng tươi sáng mà Minh vẫn thường vẽ về cô. Giờ đây, sau một năm chống chọi với những đợt hóa trị đau đớn và đầy nước mắt, Lan đã yếu lắm rồi. Cô gầy đi trông thấy, mái tóc dài óng ả ngày nào giờ đã rụng gần hết, thay vào đó là chiếc khăn len anh mua tặng. Nhưng đôi mắt cô, đôi mắt to tròn và sâu thẳm ấy, vẫn ánh lên một thứ ánh sáng lạ kỳ, ánh sáng của tình yêu và sự chấp nhận. Hôm nay, theo nguyện vọng của Lan, họ rời bệnh viện để về lại căn phòng nhỏ của mình, nơi chứa đầy kỷ niệm. Căn phòng ấy giống như một bảo tàng thu nhỏ về tình yêu của họ: những bức tranh Minh vẽ Lan treo khắp tường, lúc cô cười tươi bên bờ biển, lúc cô say sưa đọc sách bên cửa sổ, lúc cô ngủ say với vài sợi tóc vương trên mặt. Trên giá sách là những cuốn sách cô yêu thích, vẫn còn đó những chiếc lá khô anh nhặt về ép tặng cô làm dấu trang. Tất cả vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có người trong tranh thì đang dần rời xa.

Anh đỡ cô nằm xuống giường, kéo chăn lên tận ngực, đôi tay run run vuốt ve khuôn mặt xanh xao của người anh yêu thương hơn cả chính mạng sống của mình. Cơn đau lại ập đến, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cô, nhưng cô không rên rỉ, chỉ nắm chặt tay anh và mỉm cười, một nụ cười gượng gạo nhưng đầy yêu thương. “Anh yêu, em muốn nghe anh kể chuyện,” giọng cô thều thào, yếu ớt như sợi chỉ có thể đứt bất cứ lúc nào. “Kể cho em nghe về một tình yêu đẹp nhất anh từng biết.” Minh nuốt nghẹn, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang trào dâng. Anh biết thời gian không còn nhiều. Anh hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh và bắt đầu kể, giọng trầm ấm và đầy xúc cảm. Anh không kể về những câu chuyện trong sách, anh kể về chính họ. Anh kể về buổi sáng mùa đông năm nào, khi anh bị ốm, cô đã thức suốt đêm nấu cháo, vừa nấu vừa lật sách dạy nấu ăn, để rồi sáng hôm sau anh nhận được một tô cháo có vị hơi khét nhưng ngọt ngào hơn bất cứ thứ gì anh từng nếm. Anh kể về lần đầu tiên họ cãi nhau to chỉ vì một bức tranh anh vẽ cô không giống, cô giận bỏ về, anh đạp xe qua mưa, đứng dưới cửa sổ nhà cô hát cho đến khi cô phải mở cửa và ôm lấy anh, nước mắt lẫn nước mưa. Anh kể về chuyến đi Đà Lạt, nơi họ lạc nhau trong rừng thông, khi tìm thấy cô, anh đã ôm chặt cô đến ngợp thở, và anh biết mình không thể sống thiếu cô dù chỉ một giây. Rồi anh kể về ngày anh biết tin cô bệnh, thế giới như sụp đổ, nhưng chính cô, người đau đớn nhất, lại là người an ủi anh, nắm tay anh và nói: “Mình sẽ chiến đấu cùng nhau, anh nhé”. Từng ký ức ùa về, sống động và chân thực đến mức như thể họ đang sống lại những khoảnh khắc ấy. Minh kể say sưa, đôi khi giọng nghẹn lại, đôi khi mỉm cười. Anh kể về những hy vọng, những ước mơ chưa thực hiện được: ngôi nhà nhỏ có vườn hoa hồng, những đứa trẻ chạy nhảy, và cả chuyến đi đến Paris, kinh đô ánh sáng mà cô hằng mơ ước. Lan nằm im lắng nghe, đôi mắt nhắm nghiền, nhưng nụ cười thì không tắt trên môi. Cô thì thầm: “Tình yêu của chúng mình là thế đó, anh à. Có nắng có mưa, có nước mắt và tiếng cười. Có đau khổ nhưng trên hết vẫn là hạnh phúc. Em không hối tiếc điều gì cả.”

Bên ngoài trời đã tối hẳn, thành phố lên đèn, những ánh đèn vàng hắt qua cửa sổ, in bóng hai con người lên tường như một bức tranh đầy xúc động. Cơn đau dường như dịu đi trong những lời kể, Lan mở mắt ra, ánh mắt cô sáng lên một cách kỳ lạ, như thể toàn bộ sức lực cuối cùng đang hội tụ lại. Cô với tay lên bàn, lấy một cuốn sổ tay cũ kỹ, bìa đã sờn. “Đây là nhật ký của em,” cô nói, giọng rõ ràng và mạnh mẽ hơn hẳn, một sự hồi sinh cuối cùng trước khi tắt. “Em viết cho anh. Em viết suốt những ngày nằm viện. Anh hãy giữ lấy, và chỉ đọc nó khi… khi em không còn ở đây nữa.” Minh cầm lấy cuốn sổ, trái tim anh thắt lại, anh biết đây là những lời trăn trối, là món quà cuối cùng cô dành cho anh. Anh gật đầu, không nói nên lời, chỉ biết siết chặt bàn tay nhỏ bé, lạnh ngắt của cô trong tay mình. Lan thì thào: “Anh hãy hứa với em, sau này, dù có thế nào, anh vẫn phải sống thật hạnh phúc. Vẽ thật nhiều tranh đẹp, và yêu thương những người xung quanh. Em sẽ luôn dõi theo anh, trong gió, trong mây, trong từng nét vẽ của anh.” Nước mắt Minh rơi không ngừng, anh cúi xuống hôn lên trán cô, một nụ hôn nồng ấm, đẫm đầy yêu thương và sự biết ơn vì đã có nhau trong đời. “Anh hứa,” giọng anh vỡ òa. “Anh yêu em, Lan ạ. Anh yêu em nhiều hơn tất cả.” Lan mỉm cười, một nụ cười thanh thản và viên mãn, đôi mắt cô nhắm lại, như đang chìm vào một giấc ngủ say. Hơi thở cô nhẹ dần, nhẹ dần, và rồi ngừng hẳn. Đôi tay cô buông lỏng trong tay anh. Cô đã ra đi thật bình yên, trong vòng tay của người cô yêu nhất, với những kỷ niệm đẹp nhất vẫn còn nguyên vẹn trong tim.

Minh ngồi đó rất lâu, ôm thi thể cô trong vòng tay, nước mắt anh rơi xuống mái tóc giả của cô, thấm đẫm nỗi đau tột cùng nhưng cũng đầy sự trân trọng. Anh biết cô đã không còn đau đớn nữa. Căn phòng im lặng đến lạ thường, chỉ còn tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ và tiếng thổn thức trong lòng người ở lại. Rạng sáng, khi ánh mặt trời đầu tiên lại chiếu qua khung cửa, Minh nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống, đắp chăn cho cô lần cuối. Anh cầm cuốn nhật ký lên, mở ra những trang giấy đầu tiên. Nét chữ quen thuộc của Lan hiện ra, có những dòng được viết nguệch ngoạc, có lẽ trong những cơn đau, nhưng tất cả đều chứa đựng một tình yêu mãnh liệt. Cô viết về nỗi sợ hãi, về sự cô đơn trong bệnh viện, nhưng phần lớn, cô viết về anh. “Hôm nay Minh ngủ gục bên giường bệnh. Trông anh gầy đi nhiều. Mình thương anh quá. Mình ước mình có thêm thời gian để chăm sóc lại anh, như những ngày anh ốm…”, “Anh ấy vẽ cho mình một bức tranh thật đẹp, bức tranh mình đang cười. Anh bảo đó là nụ cười đẹp nhất thế gian. Ước gì mình có thể cười mãi như thế với anh…”, “Tình yêu là thế, phải không? Nó cho mình sức mạnh để đương đầu với cả những điều khủng khiếp nhất. Mình cảm ơn cuộc đời đã cho mình gặp được Minh…”. Và ở trang cuối cùng, được viết vào một ngày gần đây, là một bức thư. “Gửi người anh yêu dấu của em, khi anh đọc những dòng này, có lẽ em đã không còn ở bên anh nữa. Đừng buồn quá, anh nhé. Hãy nhớ rằng em đã có một cuộc đời trọn vẹn vì được yêu anh và được anh yêu. Tình yêu của chúng mình là vĩnh cửu, nó không biến mất mà chỉ chuyển thành một dạng tồn tại khác. Hãy sống thật tốt, hãy yêu thương và vẽ thật nhiều. Hãy đến Paris, và mang theo bức tranh của em. Hãy để em được thấy thế giới qua đôi mắt và trái tim anh. Em yêu anh, mãi mãi.” Minh gấp cuốn nhật ký lại, ôm nó vào lòng. Nỗi đau vẫn còn đó, nhức nhối và dai dẳng, nhưng giờ đây, nó được xoa dịu bởi một sức mạnh mới, sức mạnh từ tình yêu và lời hứa. Anh đứng dậy, đi đến giá vẽ. Anh lấy một tấm toan trắng, và bắt đầu vẽ. Anh vẽ về ký ức, về tình yêu, về người phụ nữ của đời anh. Anh vẽ cô không phải với mái tóc rụng hay khuôn mặt xanh xao, mà là một Lan rạng rỡ nhất, với đôi mắt sáng ngời và nụ cười hạnh phúc, đứng giữa một cánh đồng hoa bất tận, dưới bầu trời Paris trong xanh. Và anh biết, cô sẽ luôn ở bên anh, trong từng hơi thở, trong từng nhịp đập, và trong từng nét vẽ còn ở lại với cõi đời này. Tình yêu là thế, nó không lụi tàn trước cái chết, mà trở thành một vì sao sáng mãi trong đêm đen, dẫn lối cho trái tim người ở lại tiếp tục yêu thương và sống trọn vẹn.