Gửi em, tình yêu của anh,
Anh viết cho em những dòng này từ một nơi xa lắm, nơi mà tiếng gió hú qua khe núi nghe như một bản giao hưởng của sự cô độc, và màn đêm buông xuống dày đặc đến mức anh có thể cảm nhận được hơi thở của vũ trụ. Trong căn lều nhỏ bé với ngọn đèn dầu leo lét, ánh sáng vàng vọt hắt bóng anh lên vách vải, một cái bóng đơn độc đang vật lộn với những con chữ và ký ức không ngừng trỗi dậy. Anh là một nhà thám hiểm, một kẻ mơ mộng đi tìm những dấu tích cổ xưa nhất của trái đất, nhưng giờ đây, hành trình lớn nhất của anh không phải là chinh phục những đỉnh núi hay vượt qua những sa mạc, mà là trở về với em, dù chỉ trong trí nhớ và trên những trang giấy này. Anh nhớ em da diết, nhớ đến mức trái tim như thắt lại từng hồi, và anh biết rằng nếu không kể lại câu chuyện của chúng ta, anh sẽ không thể nào bước tiếp.
Anh còn nhớ như in cái ngày định mệnh ấy, ngày anh quyết định lên đường cho chuyến thám hiểm dài ngày nhất và nguy hiểm nhất sự nghiệp của mình. Đó là một buổi sáng mùa thu, sương giăng giăng như một tấm voan mỏng phủ lên thành phố, và những chiếc lá vàng rơi xào xạc dưới chân. Em tiễn anh ở sân bay, đôi mắt em đỏ hoe nhưng nở một nụ cười thật tươi, nụ cười anh yêu hơn cả những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm. Em siết chặt tay anh, hơi ấm từ bàn tay nhỏ bé ấy truyền sang như một lời hứa, một sức mạnh vô hình. “Anh phải trở về nhé,” em thì thầm, giọng em run run nhưng đầy kiên định, “em sẽ đợi.” Anh gật đầu, cố nuốt trôi một cục nghẹn nơi cổ họng, và hôn lên trán em, nơi có mùi hương dịu nhẹ của hoa nhài, mùi hương của em, của nhà, của tất cả những gì bình yên nhất trong đời anh. Chiếc máy bay cất cánh, để lại phía sau bóng dáng em bé nhỏ đang dần khuất sau làn sương, và anh tự hứa với lòng mình rằng sẽ trở về để kể cho em nghe tất cả, về những ngọn núi, những dòng sông, và về tình yêu anh dành cho em, thứ tình yêu mà anh mang theo như một báu vật.
Những ngày đầu tiên của chuyến đi tràn ngập sự phấn khích và hiếu kỳ. Đoàn thám hiểm của chúng tôi vượt qua những cánh rừng nguyên sinh rậm rạp, nơi tiếng chim hót véo von hòa cùng âm thanh của những dòng suối trong vắt chảy qua những phiến đá phủ đầy rêu xanh. Mỗi bước chân là một khám phá mới, mỗi hơi thở là mùi của đất, của cỏ cây, của tự do. Anh thường ngồi bên đống lửa trại vào mỗi tối, lật lại tấm ảnh em chụp cùng anh ở công viên vào một chiều chủ nhật, nụ cười của em dưới ánh hoàng hôn khiến lòng anh ấm áp lạ thường. Anh viết nhật ký, kể cho em nghe về tất cả những gì anh thấy, anh nghe, anh cảm nhận, dù biết rằng những dòng chữ ấy chẳng thể gửi đi được. Anh tưởng tượng ra cảnh sau này, khi trở về, anh sẽ ngồi bên em, kể cho em nghe từng trang nhật ký ấy, và em sẽ cười, đôi mắt long lanh đầy thích thú. Nhưng rồi, số phận không bao giờ cho ta thứ ta muốn một cách dễ dàng. Một cơn bão lớn ập đến, dữ dội và tàn khốc hơn bất cứ dự báo nào. Gió gào thét như muốn xé toang everything, mưa xối xả, đất trời như hòa làm một trong một màn hỗn độn của sự giận dữ. Đoàn thám hiểm của chúng tôi bị chia cắt. Anh cố bám trụ, nhưng một trận lở đất ập xuống, cuốn phăng tất cả. Anh may mắn sống sót, tỉnh dậy trong một thung lũng hoang vắng, một mình, với vài món đồ ít ỏi còn sót lại và vết thương trên vai rỉ máy. Chiếc ba lô duy nhất còn lại, trong đó có cuốn nhật ký và tấm ảnh của em, đã trở thành báu vật vô giá.
Những ngày tiếp theo là chuỗi dài của sự vật lộn với cái đói, cái lạnh và nỗi cô đơn tột cùng. Anh đi lang thang, tìm kiếm một dấu hiệu của sự sống, một lối thoát. Ban đêm, cái lạnh thấu xương khiến anh run rẩy, phải cuộn mình trong chiếc chăn mỏng đã rách nát. Anh nhìn lên bầu trời đầy sao, những vì sao lạnh lùng và xa xôi, và anh nghĩ về em. Anh nghĩ về hơi ấm của em, về vòng tay của em, về giọng nói dịu dàng của em. Nỗi nhớ em trở thành ngọn lửa duy nhất sưởi ấm trái tim anh, thành sức mạnh để anh bước tiếp qua từng ngày. Anh nói chuyện với tấm ảnh của em, như thể em đang ở đó, bên cạnh anh, cổ vũ anh. “Em thấy không?” anh thường nói, chỉ vào một ngọn núi phía xa, “Anh sẽ leo lên đó, và từ đỉnh núi, anh sẽ tìm thấy đường về với em.” Rồi một hôm, khi sức lực gần như kiệt quệ, anh phát hiện ra một hang động nhỏ. Trong hang động, anh tìm thấy những bức vẽ cổ trên tường, những hình người nắm tay nhau nhảy múa xung quanh một ngọn lửa. Nó khiến anh nhớ đến em, nhớ đến những buổi tối hai đứa ngồi bên lò sưởi, kể cho nhau nghe về những ước mơ. Và trong khoảnh khắc ấy, anh chợt nhận ra rằng, tình yêu và sự kết nối giữa con người, dù qua hàng ngàn năm, vẫn không hề thay đổi. Nó là sợi dây bền chặt nhất, xuyên không gian và thời gian. Chính khoảnh khắc ấy đã thổi bùng lên trong anh một hy vọng mới, một quyết tâm mãnh liệt: anh phải sống, phải trở về.
Anh bắt đầu hành trình tìm đường ra khỏi thung lũng với một niềm tin sắt đá. Anh dùng những kỹ năng sinh tồn đã học được, săn bắt, tìm nguồn nước, và quan trọng nhất, anh luôn giữ hình ảnh em trong tim như một la bàn chỉ lối. Mỗi bước chân nặng nề, mỗi vết thương đau nhức, tất cả đều được xoa dịu bởi suy nghĩ được gặp lại em. Anh tưởng tượng ra khoảnh khắc đó, anh sẽ chạy đến ôm em thật chặt, hít đầy hương hoa nhài trên mái tóc em, và thì thầm lời xin lỗi vì đã để em chờ đợi. Anh sẽ kể cho em nghe tất cả, về cơn bão, về sự cô độc, về hang động với những bức vẽ cổ, và về sức mạnh mà hình ảnh em đã mang lại cho anh. Và rồi, sau bao ngày vật lộn, khi sức lực gần như cạn kiệt, anh nhìn thấy từ trên đỉnh một ngọn đồi, phía xa xa, là những ánh đèn le lói. Một ngôi làng nhỏ! Anh gần như khóc òa, nước mắt lăn dài trên gò má đen nhẻm vì nắng gió. Anh đã tìm thấy sự sống, tìm thấy con đường trở về với em.
Bây giờ, anh đang ở trong ngôi làng nhỏ này, được những người dân tốt bụng chăm sóc. Vết thương của anh đang dần hồi phục. Chỉ còn vài ngày nữa thôi, một chiếc xe từ thị trấn gần nhất sẽ đến đón anh, đưa anh về với thế giới hiện đại, về với thành phố của chúng ta, về với em. Đêm nay, anh ngồi đây, viết cho em tất cả những dòng này. Anh viết không chỉ để kể lại hành trình, mà để nói với em rằng, chính tình yêu của em đã cứu rỗi anh. Em là ngọn hải đăng dẫn lối cho con thuyền cô độc của anh giữa biển khơi bão tố, là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm lạnh giá, là lý để anh chiến đấu và tồn tại. Có những lúc tưởng chừng như gục ngã, anh đã nhắm mắt lại và cảm nhận hơi thở của em, nghe thấy giọng nói của em vang vọng trong tim: “Anh phải trở về nhé.” Và anh đã làm được. Anh sắp về đến nhà rồi, em yêu. Hãy đợi anh thêm một chút nữa. Hãy giữ sức khỏe thật tốt, hãy tiếp tục nở những nụ cười rạng rỡ mà anh yêu quý. Khi anh về, anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa. Chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng một mái ấm, nơi có những buổi sáng bình yên cùng tách cà phê nóng, những buổi tối lãng mạn dưới ánh trăng, và những câu chuyện kể không bao giờ dứt. Anh yêu em, hơn tất cả những kỳ quan mà anh từng khám phá, hơn cả mạng sống của chính mình. Hãy đợi anh.
Mãi mãi là của em,
Người đàn ông của em.