Chuyện tình nơi công sở

Chuyện tình nơi công sở

Trong căn phòng họp ngột ngạt với hơi lạnh từ điều hòa tỏa ra như muốn đóng băng mọi cảm xúc, ánh mắt của Thư và Khánh lần đầu tiên chạm nhau một cách vô tình, rồi vội vã lảng tránh, như thể họ vừa chạm phải một thứ gì đó nóng bỏng không được phép. Đó là một buổi sáng thứ Hai xám xịt, tiếng máy chiếu rè rè và giọng nói đều đều của trưởng phòng dường như nhấn chìm mọi thứ vào một sự tẻ nhạt đến mức tê liệt. Nhưng khoảnh khắc ấy, thoáng qua và mong manh, lại như một tia chớp lóe lên giữa bầu trời u ám, để lại trong lòng Thư một sự xao xuyến khó tả. Cô vội cúi đầu ghi chép liên tục, những con số trên màn hình bỗng trở nên mờ nhòe, thay vào đó là hình ảnh đôi mắt sáng, sắc sảo và có phần lạnh lùng của người đàn ông ngồi đối diện. Anh ta là Trần Minh Khánh, nhân viên mới của phòng Kế hoạch, vừa chuyển về từ chi nhánh miền Bắc được một tháng.

Kể từ ngày đó, văn phòng công ty ABC rộng lớn, nơi mà Thư từng cho là một mê cung của những bức tường kính lạnh lẽo và những bàn làm việc san sát nhau, bỗng trở nên khác. Nó vẫn ồn ào tiếng bàn phím, tiếng điện thoại reo và những bước chân vội vã, nhưng giờ đây, trong không gian ấy, có một thứ ánh sáng mới. Thư bắt đầu nhận ra mình hay liếc nhìn về phía bàn làm việc của Khánh, nơi anh luôn ngồi thẳng lưng, tập trung cao độ vào màn hình máy tính, đôi lúc anh chạm tay lên cằm suy tư, một cử chỉ khiến trái tim cô đập loạn nhịp. Và rồi, những lần tình cờ gặp nhau ở góc phòng cà phê nhỏ trở thành thiên đường nho nhỏ của họ. Họ bắt đầu bằng những câu chào xã giao, những lời hỏi thăm về công việc, rồi dần dà, những câu chuyện trở nên sâu sắc hơn. Thư khám phá ra một Khánh hoàn toàn khác sau vẻ ngoài lạnh lùng: một người đàn ông sâu sắc, hài hước và có một trái tim ấm áp đằng sau lớp vỏ bọc công sở khắc nghiệt. Anh kể cho cô nghe về ước mơ thuở nhỏ, về những chuyến đi anh mong muốn được trải nghiệm, và cả nỗi cô đơn của một người xa quê. Còn Khánh, anh bị cuốn hút bởi sự thông minh, nhạy bén và nụ cười rạng rỡ đầy năng lượng của Thư. Cô như một ngọn gió mát lành thổi vào không gian ngột ngạt nơi đây. Họ tìm thấy ở nhau một tri kỷ, một điểm tựa tinh thần mà cả hai đều không dám thừa nhận.

Tình cảm của họ lớn dần lên từng ngày, như một cây non vươn mình trong bóng tối, được tưới tắm bằng những lần trao đổi ánh mắt đầy ý nhị trong các cuộc họp, những tin nhắn công việc xen lẫn vài dòng quan tâm nhỏ nhặt cuối ngày, và những bữa trưa cùng nhau ở một quán nhỏ gần công ty, nơi họ có thể cười nói thoải mái mà không sợ ai để ý. Họ giấu giếm mối quan hệ của mình, không phải vì xấu hổ, mà vì một quy định bất thành văn trong công ty: không được phép yêu nhau giữa các nhân viên trong cùng một bộ phận. Họ biết hậu quả sẽ khôn lường nếu sếp phát hiện: ít nhất là một trong hai người phải chuyển đi, hoặc tệ hơn, là đánh mất cơ hội thăng tiến mà cả hai đã dày công gây dựng. Thế nên, mỗi cử chỉ quan tâm, mỗi lần chạm tay vô tình khi trao đổi tài liệu, đều trở nên quý giá và đầy kịch tính. Họ sống trong một thế giới riêng đầy hạnh phúc nhưng cũng chất chứa đầy lo âu, như đi trên một sợi dây mảnh mai treo lơ lửng giữa bầu trời.

Nhưng rồi, sợi dây ấy cũng phải đứt. Một buổi chiều, khi hầu hết mọi người đã về, Thư ở lại để hoàn thành báo cáo gấp. Khánh sang bàn cô, không ai xung quanh, anh nhẹ nhàng đặt một cốc trà sữa – thứ đồ uống cô yêu thích – lên bàn và thì thầm: “Em đừng làm khuya quá, nhớ về sớm kẻo trời mưa đấy”. Anh không biết rằng giám đốc Nam – người vốn nổi tiếng khó tính và luôn đề cao kỷ luật – đã quên chiếc điện thoại và quay lại lấy. Ông ta chứng kiến toàn bộ khoảnh khắc thân mật ấy. Sáng hôm sau, cả hai bị gọi lên phòng giám đốc. Căn phòng rộng với bàn ghế gỗ sang trọng bỗng chật đến ngạt thở. Ánh mắt sắc lạnh của giám đốc Nam xuyên qua họ, giọng nói của ông đầy uy quyền và thất vọng: “Công ty không trả lương cho các anh chị để yêu đương. Các anh chị đã vi phạm nghiêm trọng nội quy. Tôi cần một lời giải thích”. Thư đứng im, mặt tái nhợt, tay cô siết chặt thành một nắm đấm. Còn Khánh, sau một giây im lặng, anh bình tĩnh nhìn thẳng vào ông chủ và nói: “Thưa giám đốc, tình cảm giữa anh Thư và tôi là có thật. Chúng tôi không lừa dối hay làm ảnh hưởng đến hiệu suất công việc. Tất cả số liệu và báo cáo gần đây đều chứng minh điều đó. Tôi xin nhận toàn bộ trách nhiệm, nhưng mong giám đốc có thể cho chúng tôi một cơ hội”. Sự thành thật và dũng cảm của Khánh khiến giám đốc Nam hơi bất ngờ, nhưng ông vẫn giữ nguyên quyết định: “Tôi không thể làm ngơ cho việc này. Một trong hai người phải chuyển sang bộ phận khác, hoặc… tìm một môi trường mới. Các anh chị có một tuần để quyết định”.

Tuần lễ đó như một cơn ác mộng dài đằng đẵng. Áp lực công việc, ánh mắt dò xét của đồng nghiệp, và sự im lặng đầy day dứt giữa họ khiến không khí trở nên ngột ngạt đến mức khó thở. Họ tránh mặt nhau, những tin nhắn chỉ còn là những trao đổi công việc khô khan. Thư rơi vào trạng thái hoang mang và sợ hãi. Cô thấy tủi thân và bất công. Tại sao yêu nhau lại là một cái tội? Cô bắt đầu nghi ngờ liệu mọi thứ có đáng hay không. Trong khi đó, Khánh lại chọn cách im lặng và suy ngẫm. Anh dành cả đêm dài ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn những hạt mưa rơi tí tách trong đêm thành phố. Anh nhìn lại tất cả, từ những rung động đầu tiên đến những giây phút hạnh phúc hiếm hoi họ có được, và cả những khó khăn hiện tại. Anh biết mình phải làm một điều gì đó, không phải chỉ để cứu lấy công việc, mà để bảo vệ thứ tình cảm thiêng liêng mà họ đã dũng cảm vun đắp.

Vào ngày cuối cùng của thời hạn, trời đổ cơn mưa lớn. Khánh không báo trước, anh bước vào phòng giám đốc với một đề xuất được chuẩn bị kỹ lưỡng. Anh không xin tha thứ, mà đề nghị được chuyển sang chi nhánh mới của công ty ở một tỉnh xa, nơi đang cần một người có năng lực để thiết lập và phát triển thị trường – một vị trí đầy thử thách và vất vả. “Thưa giám đốc, đây là đề xuất của tôi. Tôi sẵn sàng nhận nhiệm vụ này. Tôi tin mình có thể làm tốt. Còn chị Thư, năng lực và sự cống hiến của chị ấy cho công ty là không thể phủ nhận. Việc chị ấy ở lại là điều tốt nhất cho phòng Kế hoạch. Đây là lựa chọn của riêng tôi”. Sự hy quên mình và tinh thần trách nhiệm trong đề xuất của Khánh cuối cùng cũng làm lay chuyển vị giám đốc khó tính. Ông gật đầu đồng ý.

Chiều hôm đó, dưới tầng hầm để xe vắng lặng, chỉ có tiếng mưa rơi lộp độp trên mái tôn. Thư chạy đến, nước mắt lẫn với nước mưa trên mặt. Cô nhìn anh, giọng nghẹn ngào: “Tại sao anh lại làm thế? Anh không cần phải hy sinh như vậy!”. Khánh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, nở một nụ cười dịu dàng hiếm thấy: “Anh không hy sinh, Thư ạ. Anh chỉ đang chọn một con đường khác cho cả hai chúng ta. Em xứng đáng được ở lại nơi mà em đã gắn bó và cống hiến. Còn anh, anh có thể bắt đầu lại. Và…” anh ngừng lại, nắm chặt tay cô, “điều này không có nghĩa là kết thúc. Khoảng cách chỉ là một thử thách mà thôi. Anh yêu em”. Lời nói đó vang lên, giản dị mà chân thành, xóa tan mọi hoài nghi trong lòng Thư. Cô biết đây không phải là lời tạm biệt, mà là một lời hứa. Họ ôm nhau thật chặt trong tiếng mưa rơi, như để truyền cho nhau hơi ấm và sức mạnh cho hành trình sắp tới.

Khánh chuyển đi. Những ngày đầu thật khó khăn. Văn phòng trở nên trống trải lạ thường với Thư. Nhưng thay vì gục ngã, cô biến nỗi nhớ thành động lực. Cô làm việc chăm chỉ hơn bao giờ hết, và kết quả của cô khiến cả giám đốc Nam phải nể phục. Ở nơi xa, Khánh cũng vật lộn với muôn vàn khó khăn, nhưng ánh mắt đầy tin tưởng và tình yêu của Thư trong ngày anh đi luôn là điểm tựa vững chắc cho anh. Họ duy trì mối liên hệ qua những cuộc gọi video sau mỗi ngày dài, chia sẻ với nhau từ những chuyện nhỏ nhặt nhất đến những áp lực trong công việc. Khoảng cách về địa lý không ngăn được trái tim họ hướng về nhau, ngược lại, nó khiến tình cảm của họ thêm sâu đậm và trưởng thành. Một năm sau, nhờ những thành tích vượt bậc, Thư được thăng chức trưởng phòng. Cũng trong thời gian đó, dự án của Khánh đạt được những thành công ngoài mong đợi. Trong một chuyến công tác về trụ sở chính, dưới ánh đèn vàng ấm áp trong buổi tiệc mừng thành công của công ty, Khánh tiến đến bên Thư. Anh không nói gì, chỉ mỉm cười và đưa ra một phong bì. Trong đó là một tấm vé máy bay khứ hồi và dòng chữ: “Em đã sẵn sàng cho một khởi đầu mới cùng anh chưo?”. Ánh mắt họ lại lần nữa chạm nhau, như lần đầu tiên trong phòng họp ngày nào, nhưng lần này không còn vội vã lảng tránh, mà là một sự hòa hợp, tin tưởng và đầy yêu thương. Họ biết rằng hành trình phía trước vẫn còn nhiều thử thách, nhưng tình yêu và sự kiên trì mà họ đã vun đắp chính là chiếc chìa khóa vững chắc nhất để mở ra cánh cửa hạnh phúc của riêng mình, nơi mà những quy định khắc nghiệt của công sở không còn đủ sức mạnh để chia cắt họ nữa.