Và em sẽ đến bên anh

Và em sẽ đến bên anh

Trong căn phòng trọ chật hẹp chỉ vừa đủ một chiếc giường đơn và bàn viết, ánh đèn vàng hắt xuống trang giấy trắng, in bóng một gương mặt đăm chiêu. Gió đêm lùa qua khe cửa sổ hẹp, khẽ lay động ngọn đèn, khiến cái bóng trên tường chao nghiêng như một linh hồn bất định. Anh – Nhật, một nhà văn trẻ với những giấc mơ chưa thành hình hài, đang cố gắng vật lộn với những con chữ. Chúng cứng đờ, vô hồn và lạnh lẽo như chính trái tim anh lúc này. Sự cô đơn ở thành phố lớn không ồn ào, nó là thứ tĩnh lặng đến rợn người, len lỏi vào từng kẽ hở của tâm hồn, ăn mòn đi nhiệt huyết cuối cùng. Anh ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những ngôi nhà cao tầng chắn hết tầm mắt, chỉ thấy một mảng trời đen đặc và vài vì sao lẻ loi, mờ nhạt. Anh thở dài, bất lực nhắm mắt lại, và trong khoảng tối ấy, một khuôn mặt hiện lên rõ ràng đến kinh ngạc. Đó là một người con gái với đôi mắt to, sâu thẳm và trong veo như nước hồ thu, nụ cười tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng ấm áp mà anh tưởng chừng đã đánh mất từ lâu. Anh mở mắt, vội vã cầm bút phác thảo lại khuôn mặt ấy lên mép giấy. Anh gọi nàng là Linh – một cái tên bật ra từ sâu thẳm tiềm thức, nghe như một lời thì thầm, một lời hứa.

Kể từ đêm đó, Linh trở thành nguồn cảm hứng bất tận, là ngọn hải đăng dẫn lối cho con thuyền sáng tạo của anh giữa biển cả mênh mông của sự bế tắc. Những câu chuyện anh viết trở nên sống động lạ thường, đầy màu sắc và cảm xúc. Nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết của anh mang hình hóng của Linh, với những nét tính cách anh dần khám phá ra qua từng đêm mơ. Anh viết như bị thôi thúc, như có một sợi dây vô hình nào đó dẫn dắt ngòi bút. Anh kể về một tình yêu xuyên không gian và thời gian, về một lời hứa “Và em sẽ đến bên anh” được thì thầm qua hàng thế kỷ. Đôi lúc, trong căn phòng yên tĩnh, anh nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, hơi thở thoảng qua, hay thoáng mùi hương hoa nhài dịu nhẹ – mùi hương anh luôn gắn cho Linh. Anh tự nhủ mình đang ảo tưởng, nhưng trái tim lại rung lên những nhịp đập đầy hy vọng điên rồ. Anh bắt đầu vẽ nàng nhiều hơn, những bức chân dung bằng mực đen trắng treo kín một góc tường, đôi mắt trong mỗi bức vẽ đều như đang dõi theo anh, mang theo một nỗi niềm thổn thức khôn nguôi.

Rồi một đêm mưa bão, gió gào thét dữ dội ngoài cửa sổ, những tia chớp xé toạc màn đêm thành từng mảnh vụn. Ngọn đèn trên bàn viết chập chờn rồi tắt hẳn, nhấn chìm căn phòng vào bóng tối, chỉ còn ánh chớp lóe lên từng hồi, biến mọi thứ thành những hình thù kỳ quái. Nhật co người trên chiếc ghế, cảm giác cô đơn và sợ hãi tràn ngập. Và trong khoảnh khắc đó, một tia chớp dài xé ngang bầu trời, chiếu sáng rực cả căn phòng. Anh ngước lên và chết lặng. Ở đó, giữa phòng, một bóng hình mờ ảo đang dần hiện rõ. Từng đường nét, từng chi tiết được kết tinh từ ánh sáng và bóng tối, từ những giấc mơ và ký ức của chính anh. Đó là Linh. Nàng không phải là một con người bằng xương bằng thịt, mà là một thực thể được dệt nên từ ánh sáng nhạt nhòa, từ hơi ấm của những trang viết và sự khát khao cháy bỏng trong lòng anh. Đôi mắt nàng, vẫn sâu thẳm và trong veo như anh từng vẽ, đang nhìn anh chằm chằm, chứa đầy một nỗi buồn vĩnh cửu và một tình yêu không tên. “Anh đã gọi em,” một giọng nói thì thầm, không vang lên từ không khí, mà vang vọng thẳng trong tâm trí anh, nhẹ nhàng nhưng rõ ràng từng âm tiết. “Em đã hứa sẽ đến bên anh mà.” Nhật đứng dậy, bước những bước chân run rẩy. Anh đưa tay ra, nhưng ngón tay xuyên qua làn ánh sáng mờ ảo của nàng, chỉ cảm thấy một luồng hơi ấm kỳ lạ, không phải hơi ấm của cơ thể, mà là hơi ấm của ký ức, của những xúc cảm nguyên sơ nhất. Linh mỉm cười, một nụ cười buồn bã khiến trái tim anh thắt lại. Nàng tồn tại như một lời giải thích cho mọi điều kỳ bí, là hiện thân của lời hứa mà anh đã viết ra, là linh hồn của câu chuyện tình yêu vượt thời gian mà anh đang sáng tạo.

Những ngày tiếp theo, Linh ở lại cùng anh. Sự hiện diện của nàng không làm căn phòng bớt trống trải, mà ngược lại, còn khiến nó trở nên thiêng liêng và huyền bí hơn. Nàng không ăn, không ngủ, không nói nhiều. Phần lớn thời gian, nàng chỉ ngồi bên cửa sổ, nhìn ra thế giới bên ngoài với một vẻ khao khát khôn cùng, hoặc đứng sau lưng anh, theo dõi từng dòng chữ hiện lên trên trang giấy. Ánh sáng từ cơ thể nàng tỏa ra một thứ ánh sáng dịu nhẹ, đủ để xua tan bóng tối trong phòng, và đủ để giữ ấm cho trái tim đã nguội lạnh bấy lâu của Nhật. Anh kể cho nàng nghe về thế giới này, về thành phố ồn ào và lạnh lẽo, về những ước mơ dang dở của anh. Nàng lắng nghe, đôi mắt không chớp, như thể đang ghi nhớ từng chi tiết. Đôi khi, nàng kể lại cho anh nghe những mảnh ký ức mơ hồ của nàng – về một không gian khác, về một thời đại đã xa, nơi họ đã từng yêu nhau và thề nguyện sẽ tìm thấy nhau, dù có cách biệt cả không gian lẫn thời gian. “Lời hứa đó,” nàng thì thầm, giọng đầy xúc động, “đã giữ em lại, không để em tan biến vào cõi hư vô. Nó dẫn lối cho em, xuyên qua màn sương mờ của ký ức, để đến được bên anh.” Tình yêu giữa họ nảy nở trong hoàn cảnh dị thường ấy, một tình yêu mong manh như sương khói, được xây dựng trên nền tảng của những ký ức không trọn vẹn và một lời hứa từ kiếp trước. Họ không thể chạm vào nhau, không thể cảm nhận hơi ấm da thịt, nhưng những khoảnh khắc đồng điệu trong tâm hồn, khi ánh mắt họ gặp nhau, còn mãnh liệt hơn bất kỳ cái ôm nào.

Nhưng sự tồn tại của Linh không phải là vĩnh viễn. Nàng bắt đầu mờ dần theo thời gian. Ánh sáng từ cơ thể nàng ngày một yếu ớt, hình dáng trở nên trong suốt hơn, đôi khi gần như biến mất hoàn toàn vài giây rồi mới lại gượng gạo hiện ra. Nỗi sợ hãi bao trùm lấy Nhật. Anh hiểu rằng nàng chỉ là một thực thể tạm thời, được triệu hồi bởi sức mạnh của tình yêu, nỗi nhớ và sự sáng tạo thuần khiết của anh. Thế giới này không phải là nơi dành cho nàng. Mỗi ngày trôi qua, sợi dây kết nối giữa nàng và cõi tồn tại của nàng ngày càng mỏng manh. Linh không nói ra, nhưng trong đôi mắt nàng, Nhật có thể thấy được sự đau đớn của một cuộc chia ly không thể tránh khỏi. Nàng cố gắng mỉm cười, cố gắng che giấu nỗi đau, cố gắng tận hưởng từng khoảnh khắc cuối cùng được ở bên anh. Nàng kể cho anh nghe nhiều hơn về kiếp trước, về những kỷ niệm đẹp đẽ mà nàng còn giữ được, như thể muốn trao lại cho anh toàn bộ hành trang ký ức trước khi nàng biến mất.

Đêm quyết định cuối cùng đã đến. Trăng tròn vành vạnh treo trên bầu trời, ánh trăng bạc xuyên qua khe cửa sổ, trộn lẫn với thứ ánh sáng mờ ảo đang ngày một nhạt nhòa của Linh. Nàng đứng giữa phòng, gần như trong suốt, chỉ còn là một bóng hình lung linh, yếu ớt. “Anh,” giọng nàng thì thầm yếu ớt, nhỏ như tiếng gió thoảng, “em phải đi rồi.” Nhật lao đến, đôi mắt đỏ hoe, anh muốn ôm lấy nàng, muốn giữ nàng lại, nhưng vòng tay anh chỉ ôm lấy không khí lạnh lẽo. “Đừng đi,” giọng anh nghẹn ngào, “xin em, đừng rời xa anh.” Linh lắc đầu, một giọt nước mắt bằng ánh sáng lăn dài trên gương mặt nàng, rơi xuống sàn nhà và tan biến thành những hạt bụi lung linh. “Lời hứa của em đã hoàn thành. Em đã đến bên anh. Nhưng đây không phải là nơi em thuộc về. Sứ mệnh của em đã kết thúc.” Nàng đưa bàn tay trong suốt lên, dù không thể chạm vào, nhưng anh vẫn cảm nhận được một luồng hơi ấm kỳ diệu áp vào má mình. “Tình yêu của chúng ta không bị giới hạn bởi không gian hay thời gian, Nhật ạ. Em sẽ luôn ở đây, trong trái tim anh, trong từng con chữ anh viết, trong từng hơi thở của anh. Hãy sống thật trọn vẹn. Hãy viết nên câu chuyện của chúng ta. Đó là cách anh giữ em lại, mãi mãi.”

Và rồi, dưới ánh trăng bạc, Linh mỉm cười lần cuối – một nụ cười đẹp đến nao lòng, chứa đựng tất cả tình yêu thương và sự thanh thản. Nàng tan biến dần thành những hạt ánh sáng nhỏ li ti, như một vầng hào quang lấp lánh, chầm chậm bay lên, hòa vào làn không khí, để lại căn phòng trống vắng và im lặng. Nhật đứng đó, bất động, nước mắt lặng lẽ chảy dài. Trái tim anh như vỡ vụn, nhưng kỳ lạ thay, trong nỗi đau tột cùng ấy, một sự bình yên kỳ lạ len lỏi vào. Anh cảm nhận được sự hiện diện của Linh không còn bằng mắt nữa, mà bằng cả trái tim. Hơi ấm của nàng, tình yêu của nàng, lời hứa của nàng, tất cả đã trở thành một phần máu thịt trong anh.

Bình minh hôm sau, ánh nắng đầu tiên chiếu vào căn phòng, rọi sáng những bụi bặm đang nhảy múa trong không khí. Nhật ngồi xuống bàn viết, trước mặt là những trang giấy trắng. Anh nhắm mắt lại, và thấy Linh, rõ ràng như ngày nào, với nụ cười dịu dàng và đôi mắt đầy yêu thương. Anh cầm bút. Ngòi bút chạm xuống giấy, và những con chữ tuôn trào, sống động, đầy cảm xúc, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Anh viết về nàng, về họ, về một tình yêu vĩnh cửu vượt lên trên mọi giới hạn của thể xác và không gian. Anh biết Linh sẽ không bao giờ trở lại theo cách đó nữa, nhưng nàng sẽ luôn ở bên anh, trong từng câu chữ, trong từng hơi thở, trong từng nhịp đập trái tim. Và em đã đến bên anh, không phải là kết thúc, mà là một sự khởi đầu mới – khởi đầu của một huyền thoại tình yêu được kể mãi. Câu chuyện của họ, giờ đây, sẽ sống mãi.