Mưa vẫn rơi trên những con phố nhỏ của Hà Nội, những hạt mưa cuối mùa lất phất như tơ trời, đậu trên mái hiên cũ kỹ, trên những tán bàng non xanh mỡ màng và trên cả chiếc khăn quàng mỏng manh của cô gái đang đứng dưới gốc cây, đợi chờ. Đôi mắt Linh đăm đăm nhìn về phía cuối con ngõ, nơi ánh đèn đường vàng vọt hắt xuống mặt đường lấp lánh như rắc bụi vàng. Cô thầm hỏi, liệu anh ấy có nhớ? Liệu sau tất cả những biến cố, những tháng ngày dài cách trở, anh ấy có còn giữ được lời hứa năm nào, trở về đúng vào ngày mưa này, ngày họ gặp nhau lần đầu? Trái tim cô thắt lại, một nỗi sợ hãi mơ hồ len lỏi, nhưng rồi ký ức ùa về, ấm áp và sống động như thể mọi chuyện mới chỉ xảy ra ngày hôm qua.
Đó là một buổi chiều mưa giống hệt thế này, cách đây năm năm. Linh, một cô sinh viên năm nhất nhút nhát, co ro trong quán cà phê nhỏ ven hồ vì cơn mưa bất chợt. Cô ngồi đó, vừa thổi phù phù vào cốc cà phê nóng, vừa lo lắng nhìn đồng hồ vì buổi học đầu tiên sắp trễ thì một bóng người cao lớn, ướt sũng, bước vào. Anh chàng vụng về cởi chiếc áo khoác dính đầy nước, để lộ khuôn mặt điển trai với đôi mắt sáng, nụ cười hồn hậu và một vẻ gì đó rất thân thiện. “Chỗ này còn trống chứ?” – giọng anh trầm ấm, phá tan không khí tĩnh lặng. Họ trò chuyện. Anh là Minh, sinh viên năm cuối kiến trúc, mê vẽ và những chuyến đi. Linh, cô bé ngành văn, yêu những câu chuyện cổ tích và sự lãng mạn của những trang sách. Cơn mưa tạnh, nhưng cuộc trò chuyện của họ thì không. Nó kéo dài qua những ly cà phê, những lần cùng nhau đi thư viện, những buổi chiều dạo quanh hồ Tây, và những đêm khuya trao đổi tin nhắn đầy những tâm sự, ước mơ. Đối với Linh, Minh không chỉ là một người bạn. Anh là người hiểu cô, là bờ vai vững chãi mỗi khi cô yếu lòng, là người thắp sáng những ước mơ trong cô bằng sự lạc quan và nhiệt huyết của mình. Anh dạy cô cách nhìn thế giới qua nhiều lăng kính khác nhau, dạy cô dũng cảm hơn, mạnh mẽ hơn. Và rồi, trong một đêm đầy sao, dưới gốc cây cổ thụ trong công viên, Minh cầm tay cô và nói: “Với anh, hạnh phúc là có em”. Câu nói ấy, giản dị mà sâu sắc, đã trở thành kim chỉ nam cho tình yêu của họ. Nó là lời hứa, là sự khẳng định, là điều thiêng liêng nhất mà cả hai cùng gìn giữ.
Thế nhưng, số phận không bao giờ cho phép một cuộc tình nào trôi đi yên bình. Một năm trước, Minh nhận được học bổng toàn phần tại một trường đại học danh tiếng ở châu Âu. Đó là cơ hội vàng, là ước mơ từ thuở nhỏ của anh. Nhưng đó cũng là một khoảng cách địa lý xa xôi, một thử thách không hề nhỏ. Đêm hôm đó, họ ngồi im lặng bên nhau rất lâu. Nỗi sợ hãi về sự xa cách, về những điều không chắc chắn, khiến Linh suy sụp. Cô khóc, nức nở như một đứa trẻ. Minh ôm cô thật chặt, giọng anh đầy xúc động nhưng kiên định: “Anh đi, nhưng trái tim anh vẫn ở lại đây, với em. Hãy tin anh. Một năm thôi, đúng ngày này năm sau, anh sẽ trở về. Hạnh phúc của anh là có em, Linh ạ. Không khoảng cách nào có thể thay đổi điều đó”. Chuyến bay của anh cất cánh vào một buổi sáng mù sương. Linh đứng đó, nhìn chiếc máy bay khuất dần trong mây, lòng đau nhói nhưng tràn ngập niềm tin. Những ngày tháng sau đó là một chuỗi dài những khó khăn. Sự cô đơn, nhớ nhung cứ như những con sóng dồn dập vỗ vào tâm trí cô. 12 tiếng chênh lệch múi giờ khiến những cuộc gọi video trở nên hiếm hoi và vội vã. Có những lúc cô gục xuống bàn, mệt mỏi vì công việc mới, vì những áp lực cuộc sống mà không có anh ở bên. Nhưng mỗi lần như vậy, cô lại nhớ đến ánh mắt, giọng nói và lời hứa của anh. Cô tự nhủ mình phải mạnh mẽ. Cô lao vào công việc, học thêm ngoại ngữ, đọc sách và viết lách. Cô trưởng thành hơn rất nhiều, từ cô gái nhút nhát ngày nào, giờ đây đã có thể tự tin đối mặt với sóng gió. Nhưng sợi dây kết nối giữa họ dần trở nên mỏng manh. Những tin nhắn từ anh thưa dần, có khi vài ngày mới có một dòng ngắn ngủi. Sự im lặng ấy như một màn sương dày đặc, khiến những hoài nghi, những nỗi sợ vô hình trong Linh trỗi dậy. Liệu anh có còn nhớ? Liệu anh đã gặp ai đó khác? Liệu lời hứa năm ấy, giờ chỉ còn là kỷ niệm?
Và rồi, ngày ấy đã đến. Trời lại đổ mưa, y hệt ngày đầu họ gặp. Linh đứng dưới gốc cây, nơi hẹn ngày xưa, tim đập thình thịch. Mười phút, rồi hai mươi phút, rồi một tiếng đồng hồ trôi qua. Con ngõ vẫn vắng lặng, chỉ có tiếng mưa rơi tí tách và tiếng gió xào xạc. Một cảm giác lạnh giá lan tỏa khắp người cô. Nước mắt hòa cùng nước mưa, chảy dài trên gò má. Cô thấy mình thật ngốc nghếch, thật yếu đuối khi tin vào một lời hứa viển vông. Cô quay lưng, định bỏ đi, trái tim tan nát, mọi hy vọng vụn vỡ. Thì đúng lúc đó, từ phía xa, một bóng người vội vã lao tới. Linh ngoảnh lại. Là anh. Minh, ướt sũng, thở hổn hển, trên tay cầm một bó hoa cúc họa mi – loài hoa của ngày đầu gặp gỡ – đã hơi dập nát vì anh che mưa cho nó. Anh dừng trước mặt cô, nước mưa chảy dọc theo mái tóc rễ tre, đôi mắt đỏ hoe nhưng ánh lên một thứ ánh sáng kỳ lạ, vừa mệt mỏi vừa hạnh phúc. “Anh… anh xin lỗi,” anh thốt lên, giọng khàn đặc vì mệt và xúc động. “Chuyến bay bị hoãn vì thời tiết, anh đã cố gắng hết sức, chạy như điên về đây… Anh sợ em đi mất.” Linh đứng im, không nói được lời nào, chỉ biết nhìn anh, nhìn sự chân thành đến vụng về trong đôi mắt ấy. Rồi cô òa khóc, khóc nức nở, xô ngã vào lòng anh. Hơi ấm quen thuộc từ cơ thể anh, mùi hương đặc trưng pha lẫn mùi mưa, tất cả như xua tan đi mọi giá lạnh, mọi hoài nghi trong cô. Anh siết chặt cô trong vòng tay, thì thầm bên tai: “Xin lỗi em, anh đã để em chờ. Nhưng em biết không, suốt những tháng ngày xa cách ấy, điều duy nhất giữ anh vững vàng, cho anh sức mạnh để vượt qua mọi khó khăn, chính là hình bóng em. Ở nơi xa lạ ấy, anh nhận ra một điều giản dị mà sâu sắc hơn bao giờ hết: Hạnh phúc không phải là được đi thật nhiều nơi, hay đạt được những thành công lớn lao. Hạnh phúc đơn giản là được trở về, là được thấy em đứng đợi anh nơi đây, là được ôm em trong vòng tay và cảm nhận trái tim em đập cùng nhịp với trái tim mình. Hạnh phúc, với anh, là và sẽ mãi mãi là có em.” Anh kể cho cô nghe về những ngày tháng ở xứ người, về áp lực học hành khủng khiếp khiến anh gần như kiệt sức, về những đêm thức trắng để hoàn thành đồ án, và về nỗi nhớ em da diết đến mức anh không dám gọi điện nhiều vì sợ nghe thấy giọng em mà không thể với tới, sợ sẽ khiến cả hai thêm đau lòng. Anh im lặng không phải vì quên, mà vì anh đang dồn hết tâm trí để hoàn thành thật xuất sắc, để xứng đáng với sự chờ đợi của cô, để có thể trở về đúng hẹn và không phải rời xa cô lần nữa.
Linh nghe, và mọi mảnh ghép cuối cùng đã trở về đúng vị trí. Cô hiểu ra rằng tình yêu của họ không hề phai nhạt, nó chỉ cần một chút thử thách để trở nên cứng cáp, trưởng thành hơn. Cô nhìn vào mắt anh, nơi chỉ có tình yêu thương và sự chân thành, và cô biết, lời hứa năm nào vẫn còn nguyên vẹn. Cơn mưa cũng vừa tạnh. Những tia nắng yếu ớt đầu tiên xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống hai con người đang ôm nhau, tạo thành một vầng hào quang lấp lánh quanh họ. Trong khoảnh khắc ấy, Linh chợt nhận ra một điều: Hạnh phúc không phải là điểm đến, mà là hành trình. Là những khó khăn, thử thách họ cùng vượt qua. Là sự chờ đợi, tin tưởng và hy vọng. Và trên tất cả, hạnh phúc chính là sự hiện diện của anh trong cuộc đời cô. Có anh, những ngày mưa bão bỗng trở nên lãng mạn. Có anh, nỗi cô đơn không còn đáng sợ. Có anh, cô trở nên mạnh mẽ hơn, hoàn thiện hơn. Họ đứng đó rất lâu, trong vòng tay của nhau, dưới ánh nắng ấm áp sau cơn mưa, như thể thời gian ngừng trôi, và thế giới chỉ còn lại hai người. Và Linh thì thầm vào tai anh, giọng đầy hạnh phúc: “Em cũng vậy. Hạnh phúc của em, cũng là có anh.” Họ nắm chặt tay nhau, bước đi trên con phố nhỏ đầy nắng, hướng về phía tương lai phía trước, nơi có ngôi nhà nhỏ của riêng họ, có những ước mơ còn dang dở và có cả một trời hạnh phúc phía trước. Bởi vì họ đã hiểu, dù thế giới ngoài kia có rộng lớn, có xa hoa hay đầy rẫy những cám dỗ, thì điều quý giá nhất, giản dị nhất và bền vững nhất, chính là được ở bên cạnh người mình yêu thương. Và đối với họ, định nghĩa hoàn hảo nhất về hạnh phúc, mãi mãi chỉ gói gọn trong bốn chữ ngắn ngủi mà vĩnh cửu: CÓ ANH, CÓ EM.