Ánh đèn vàng mờ ảo của quán cà phê cuối phố hắt những vệt dài loang lổ trên mặt đường ẩm ướt sau cơn mưa chiều, tôi ngồi đó, như mọi ngày, với tách cà phê đắng ngắt và cuốn sổ cũ kỹ nơi những dòng chữ dần trở nên vô vị. Cuộc sống của tôi là một bản nhạc đều đều tẻ nhạt, lặp đi lặp lại những nốt trầm buồn chán không điểm xuyết một chút lạc điệu nào. Tôi là một nhà văn, hay ít nhất là tôi từng tự gọi mình như thế, cho đến khi nguồn cảm hứng cạn khô và những nhân vật trong đầu tôi dần biến mất, để lại một khoảng chân không mênh mông. Tôi viết về mọi thứ ngoài kia – về những giọt mưa, về bóng đêm, về nỗi cô đơn – nhưng chưa bao giờ tôi viết về chính mình, bởi tôi chẳng có gì đặc biệt để viết. Thế giới của tôi là một màn sương xám xịt, cho đến một ngày, em đến.
Đó không phải một sự xuất hiện ồn ào, cũng chẳng có hào quang rực rỡ. Cánh cửa quán kêu lên một tiếng leng khe khẽ, và em bước vào, mang theo hơi thở của cơn mưa vừa tạnh. Em ngồi ở góc quen thuộc của tôi, nơi tôi vẫn ngồi mỗi chiều. Điều đó khiến tôi khó chịu, như một sự xâm phạm vào không gian riêng tư cuối cùng còn sót lại. Tôi liếc nhìn em, một cô gái với chiếc áo khoác denim cũ và đôi bốt lấm bùn, mái tóc đen ướt dính vào đôi gò má cao lạnh lẽo. Em không giống bất kỳ ai tôi từng thấy. Đôi mắt em, dưới hàng mi dày ướt sũng, là hai vũ trụ tối sâu thẳm, chứa đựng một nỗi buồn cổ xưa đến mức khiến trái tim tôi, vốn đã chai sạn, bỗng thổn thức một nhịp kỳ lạ. Em gọi một tách trà nóng, đôi tay gầy guộc nâng chiếc tách lên, hơi nước bốc lên làm mờ đi khuôn mặt em trong chốc lát, như một bức tranh sơn dầu chưa kịp khô. Tôi cố gắng quay lại với những dòng chữ vô hồn của mình, nhưng mọi suy nghĩ đều hướng về em. Tôi thấy em lấy từ trong túi ra một cuốn sổ tay cũ kỹ hơn cả của tôi, và bắt đầu viết. Bàn tay em di chuyển nhanh đến chóng mặt, như thể đang cố gắng chạy đua với một điều gì đó vô hình. Sự hiện diện của em như một thỏi nam châm kỳ lạ, hút lấy mọi sự chú ý của tôi, kéo tôi ra khỏi vũng lầy u ám của chính mình. Và rồi, không hiểu sao, tôi đứng dậy, bước đến bàn em, giọng nói khàn đặc vì ít sử dụng: “Chỗ này của tôi.” Em ngẩng lên, đôi mắt đó chạm vào tôi, không một chút ngạc nhiên, như thể em đã biết trước tôi sẽ đến. Một nụ cười nhẹ, không vui không buồn, nở trên môi em: “Vậy thì mời anh ngồi.” Thế là tôi ngồi xuống. Thế là câu chuyện của chúng tôi bắt đầu.
Em nói rất ít. Những gì tôi biết về em, tôi biết qua những mảnh vụn em đánh rơi trong những cuộc trò chuyện ngắn ngủi. Em đến từ một nơi rất xa, em nói thế. Em đi qua nhiều nơi, gặp nhiều người, và em ghi lại tất cả. Cuốn sổ của em là một thế giới thu nhỏ, đầy ắp những câu chuyện, những số phận. Em kể cho tôi nghe về một người lính già sống với ký ức của những người đồng đội đã khuất, về một cô gái bán hoa với ước mơ được hát trên sân khấu lớn, về một đứa trẻ mồ côi tin rằng những vì sao là linh hồn của những người thân đang dõi theo nó. Giọng em trầm ấm, mỗi câu chuyện em kể như một thước phim sống động hiện ra trước mắt tôi. Em không chỉ kể, em mang cả những linh hồn đó về đây, trong căn phòng nhỏ ấm áp mùi cà phê và trà. Thế giới của tôi, vốn chỉ toàn một màu xám, bỗng ngập tràn sắc màu. Tôi bắt đầu viết lại, những dòng chữ tuôn ra dễ dàng đến kinh ngạc. Em trở thành nguồn cảm hứng, là ngọn hải đăng dẫn lối cho con thuyền sáng tạo của tôi sau bao ngày lênh đênh trong sương mù. Nhưng em luôn giữ một khoảng cách. Có những lúc, đang nói, em bỗng dừng lại, đôi mắt nhìn xa xăm về phía chân trời, như thể đang lắng nghe một tiếng gọi nào đó mà chỉ mình em nghe thấy. Em nói về những chuyến đi với một vẻ đượm buồn, như thể mỗi lần đến một nơi, là một lần em lại để lại một mảnh ghép của trái tim mình. Tôi đã từng nghĩ, có lẽ em là một thiên thần, một sinh thể kỳ lạ được phái xuống để cứu rỗi những tâm hồn lạc lối như tôi. Nhưng tôi đã lầm. Sự thật còn kỳ diệu và đáng sợ hơn thế nhiều.
Một đêm, trời đổ mưa tầm tã, gió rít từng cơn trên những mái nhà. Chúng tôi ngồi trong quán, quán đã vắng, chỉ còn lại tôi, em và ông chủ quán già sắp đóng cửa. Tôi đang say sưa kể về ý tưởng cho một cuốn tiểu thuyết mới, cuốn sách đầu tiên tôi viết với một niềm đam mê cháy bỏng sau nhiều năm. Em lắng nghe, nhưng nét mặt em ngày càng tái đi. Đôi tay em siết chặt lấy tách trà, đến mức tôi sợ nó sẽ vỡ. “Em sao thế?” Tôi hỏi. Em nhìn tôi, và lần đầu tiên, tôi thấy một nỗi sợ hãi sâu thẳm trong đáy mắt em. “Anh biết không,” em thì thầm, giọng run rẩy, hòa với tiếng mưa gõ cửa, “mỗi lần em ‘đến’ một nơi, với một ai đó, là em đã hoàn thành một sứ mệnh. Và khi sứ mệnh kết thúc, em phải đi.” Tôi không hiểu: “Đi đâu? Em nói gì thế?” Em đứng dậy, bước ra cửa sổ. Ánh chớp xé toạc bầu trời đen kịt, trong khoảnh khắc đó, tôi thấy bóng em in lên nền kính, nhưng nó không còn rõ ràng nữa, nó mờ nhòe, như một bức tranh bị xóa nhoà. “Em không thuộc về nơi này, hay bất kỳ nơi nào,” em nói, quay lại nhìn tôi, nước mắt lăn dài trên má. “Em là hiện thân của những câu chuyện. Em ‘đến’ khi ai đó thực sự cần một điều kỳ diệu, cần một lời động viên, một tia sáng trong bóng tối. Em đến để giúp họ tìm thấy chính mình, để khơi dậy những điều tốt đẹp nhất trong họ. Và khi công việc hoàn thành, khi họ đã đủ mạnh mẽ để tự bước đi, em sẽ biến mất. Như một giấc mơ. Như một cơn gió thoảng.” Tôi lùi lại, đầu óc choáng váng. Tất cả đều có ý nghĩa: những câu chuyện em kể, sự xuất hiện bí ẩn, và ánh mắt đượm buồn về những chuyến đi. Em không phải là người. Em là một phép màu. Và bây giờ, phép màu ấy sắp kết thúc. “Không!” Tôi kêu lên, giọng nghẹn ngào. “Em không thể đi! Em… em đã thay đổi tất cả. Em đã thay đổi tôi!” Em bước đến, đôi tay lạnh giá chạm vào mặt tôi. “Anh đã tự thay đổi chính mình. Anh chỉ cần một chút dũng khí. Và giờ anh đã tìm thấy nó rồi. Sứ mệnh của em đã xong.” Cô chủ quán già nhìn chúng tôi, nhưng dường như ông chẳng thấy gì ngoài hai vị khách cuối cùng. Đối với thế giới, em chưa bao giờ tồn tại. “Xin anh,” em thì thầm, giọng nói nhỏ dần, nhỏ dần, “hãy viết nốt câu chuyện của anh. Hãy sống thật trọn vẹn. Đó là tất cả những gì em muốn.” Một ánh chớp dữ dội nữa xé toang màn đêm, kèm theo một tiếng sấm đinh tai. Tôi nhắm tịt mắt lại. Khi mở ra, trước mặt tôi chỉ còn là khoảng không. Chiếc tách trà trên bàn vẫn còn nóng, bên cạnh là cuốn sổ tay cũ của em. Em đã biến mất. Như một giấc mơ. Như một cơn gió thoảng.
Tôi ngồi đó rất lâu, trong im lặng, chỉ nghe tiếng mưa rơi đều đều. Nỗi đau trong tôi nhói lên, tưởng chừng không thể chịu nổi. Thế giới bỗng chốc trở nên trống rỗng đến lạ lùng. Nhưng rồi, tôi cầm lấy cuốn sổ của em. Từng trang, từng trang, là những câu chuyện em đã kể, và cả những câu chuyện khác, về những người em đã gặp, những cuộc đời em đã chạm vào. Và ở trang cuối cùng, có một dòng chữ nắn nót của em: “Cảm ơn vì đã là điểm dừng chân đẹp nhất của em. Hãy viết cho em nghe.” Nước mắt tôi rơi xuống trang giấy, làm nhòe đi những con chữ. Nhưng trong lòng tôi, một thứ gì đó bừng tỉnh. Nỗi đau dần nhường chỗ cho một sự biết ơn sâu sắc. Em đến, không phải để ở lại, mà để cho tôi một lý do để tiếp tục bước đi. Em là cơn mưa rào tưới mát cho mảnh đất tâm hồn khô cằn của tôi, để từ đó, những mầm xanh mới có thể đâm chồi.
Bây giờ, tôi vẫn ngồi ở quán cà phê cũ mỗi chiều. Vẫn tách cà phê đắng ấy. Nhưng tôi không còn cô đơn nữa. Trên tay tôi là bản thảo cuốn tiểu thuyết mới, cuốn sách đầu tiên tôi viết bằng cả trái tim mình, kể về một cô gái bí ẩn mang đến những phép màu. Và đôi khi, khi chiều xuống, khi những tia nắng cuối ngày xiên qua ô cửa kính, tôi vẫn thấy thoáng hiện một bóng hình quen thuộc với áo khoác denim và nụ cười buồn. Em đã đi rồi, nhưng em chưa bao giờ thực sự biến mất. Em sống trong từng con chữ tôi viết, trong từng trang sách, trong trái tim của những người được nghe câu chuyện về em. Em đến, và em mãi mãi ở lại, theo cách riêng của mình. Và tôi hiểu rằng, đôi khi, những điều kỳ diệu nhất không phải là thứ ở lại mãi mãi, mà là những khoảnh khắc thoáng qua, đủ mạnh mẽ để thay đổi cả một đời người. Khi em đến, em đã mang theo cả mùa xuân.