Lời nói dối cuối cùng

Lời nói dối cuối cùng

Ánh đèn vàng mờ trong căn phòng nhỏ hắt những vệt sáng dài lên khuôn mặt già nua của bà Elara. Bà ngồi đó, trước chiếc bàn gỗ mun cũ kỹ, những ngón tay run run lần theo đường vân trên mặt bàn như đang tìm kiếm một ký ức đã mờ nhòa. Căn phòng chìm trong im lặng, chỉ vang vọng tiếng thở khẽ, nặng nề của một cuộc đời sắp tới hồi kết. Bên ngoài cửa sổ, màn đêm mùa đông buông xuống dày đặc, những bông tuyết đầu mùa lặng lẽ rơi, phủ một lớp trắng tinh khôi lên thế giới đầy những dối trá mà bà sắp rời bỏ. Trái tim bà, một quả cầu thủy tinh mong manh đã nứt vỡ, giờ đây chỉ còn đập những nhịp cuối cùng, chậm rãi và đau đớn. Mọi thứ đã xong rồi, chỉ còn một việc cuối cùng: một lời nói dối. Lời nói dối vĩ đại nhất, tàn nhẫn nhất, nhưng cũng đầy yêu thương nhất mà một con người có thể tạo ra.

Bà với lấy chiếc bút máy cũ kỹ, thứ đã theo bà suốt bao năm tháng, nặng trĩu trong tay như một lời trách cứ. Tờ giấy trắng tinh trên bàn chờ đợi, một miền đất hoang sơ sắp được gieo lên những hạt giống độc địa mọc lên thành một khu rừng chắn bảo vệ. Bà hít một hơi thật sâu, mùi mốc meo của căn phòng, mùi giấy cũ và mùi của chính sự sắp đổi thay ùa vào lồng ngực. Rồi bà bắt đầu viết, từng nét chữ nguệch ngoạc, run rẩy nhưng đầy quyết tâm. “Gửi con, Lily yêu dấu của mẹ…” Dòng mở đầu ấy khiến một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, làm nhòe đi mực xanh. Bà viết về một kho báu, một di sản khổng lồ được chôn giấu từ thời ông nội của bà, một nhà thám hiểm huyền thoại. Bà mô tả nó với một sự sống động đến kinh ngạc: những rương vàng lấp lánh, những viên ngọc to bằng nắm tay phát sáng trong bóng tối, những cổ vật vô giá từ những nền văn minh đã mất. Nó được cất giấu trên hòn đảo Hỏa Ngục xa xôi, nơi có những rặng san hô sắc nhọn như dao găm và những cơn bão dữ dội không lời cảnh báo. Bà vẽ ra một bản đồ với những ký hiệu bí ẩn, những câu đố phải giải, những hiểm nguy phải vượt qua. Mỗi chi tiết được bà thêu dệt bằng tất cả trí tưởng tượng và sự thông thái của một đời người, biến nó trở nên chân thực đến không thể chối cãi. Bà biết Lily, đứa con gái mơ mộng và đầy nhiệt huyết của mình, sẽ tin vào điều đó. Niềm đam mê khám phá luôn chảy trong huyết quản nó, và bà đã dùng chính điều đó để đánh lừa nó.

Cơn ho dữ dội ập đến, xé toang không gian im lặng. Bà co người lại, cả thế giới quay cuồng trong nỗi đau thể xác lẫn tinh thần. Nhưng bà vẫn cố gắng, gượng dậy, tiếp tục viết. Bà viết như để cứu rỗi linh hồn mình, hay có lẽ, là để nguyền rủa nó. Bà biết mình sắp chết. Căn bệnh ung thư đã di căn, ăn mòn bà từ bên trong. Và bà biết, Lily sẽ gục ngã. Nó yêu bà hơn bất cứ thứ gì trên đời. Nó sẽ không chịu nổi nỗi đau mất mát này, nó sẽ chìm vào u uất, vào tuyệt vọng, và có thể, sẽ không bao giờ gượng dậy được. Bà không thể để điều đó xảy ra. Bà không thể chết và để lại cho nó một sự trống rỗng không thể lấp đầy. Vì vậy, bà đã tạo ra một sự trống rỗng khác, một khoảng trống đầy mê hoặc, một nhiệm vụ bất khả thi để nó theo đuổi. Bà đổi lấy nỗi đau tức thời của nó bằng một hành trình dài đầy hiểm nguy và cuối cùng là thất vọng. Bà cho nó một mục tiêu để sống, dù đó là một ảo ảnh. Lời nói dối này là liều thuốc độc kéo dài, nhưng nó sẽ giữ cho trái tim Lily tiếp tục đập, đôi chân nó tiếp tục bước, khi mà nỗi đau mất mẹ có thể khiến nó dừng lại mãi mãi.

Khi bức thư hoàn thành, bà gấp nó lại, niêm phong nó với một giọt sáp đỏ và in dấu chiếc nhẫn của mình lên đó – hình một con chim hải âu đang vượt sóng. Bà đặt nó lên trên một tập bản thảo dày cộm, cuốn tiểu thuyết cuối cùng mà bà đã viết cả đời nhưng không bao giờ dám xuất bản, vì nó là câu chuyện về chính những sai lầm và nỗi đau của bà. Rồi bà gục xuống bàn, kiệt sức. Hơi thở bà yếu dần, nhịp tim chậm lại. Trong khoảnh khắc cuối cùng, bà nhìn thấy hình ảnh Lily, không phải là cô bé con ngày xưa, mà là một người phụ nữ mạnh mẽ, cô đơn vật lộn với biển cả, tìm kiếm một hòn đảo không tồn tại. Một nỗi xót xa cắt cứa, nhưng rồi một sự bình yên kỳ lạ lan tỏa. Bà tin mình đã làm điều đúng đắn. Bà nhắm mắt lại, và màn đêm cuối cùng ập xuống, nuốt chửng bà và lời nói dối vĩ đại của mình vào cõi vĩnh hằng.

Và rồi, mọi thứ diễn ra đúng như bà dự tính. Lily, trong bộ đồ đen tang thương, đọc bức thư ấy. Nỗi đau mất mẹ như một vực thẳm nuốt chửng cô, nhưng ngay lập tức, ánh sáng của một nhiệm vụ, một bí mật vĩ đại đã xé toang màn sương u ám trong lòng cô. Đôi mắt đẫm lệ của cô sáng rực lên một quyết tâm mới. Cô bán căn nhà nhỏ, từ bỏ công việc văn phòng tẻ nhạt, và dồn hết tiền bạc, tâm trí vào cuộc hành trình đi tìm kho báu. Cô trở thành một huyền thoại giữa đời thực, một kẻ mộng mơ bị cho là điên rồ, một nữ thám hiểm không biết mệt mỏi.

Năm tháng trôi qua, Lily lênh đênh trên những con tàu, vượt qua những cơn bão kinh hoàng, đối mặt với đói khát và bệnh tật. Cô đến những hòn đảo hoang vu, lặn xuống những vùng biển sâu thẳm đầy rẫy hiểm nguy. Mỗi lần thất bại, ký ức về mẹ, về niềm tin vào lời hứa kho báu lại thôi thúc cô đứng dậy. Cô trở nên cứng cỏi, dày dạn, và cô đơn. Cô gặp những con người, kết bạn, rồi lại chia ly. Có những kẻ cười nhạo cô, có những kẻ muốn lợi dụng cô, nhưng cũng có những người ngưỡng mộ nhiệt huyết của cô và gia nhập hành trình. Hành trình tìm kho báu thực ra là hành trình cô tự chữa lành vết thương lòng, học cách sống với nỗi mất mát, và tìm ra chính mình giữa biển cả bao la. Lời nói dối của mẹ cô, như một ngọn hải đăng độc ác, đã dẫn dắt cô qua vô vàn sóng gió, biến cô từ một cô gái yếu đuối thành một người phụ nữ thép.

Rồi một ngày, sau gần mười năm ròng rã tìm kiếm, sau khi đã đi qua vô số hòn đảo được gọi là “Hỏa Ngục”, cô tìm thấy nó. Không phải hòn đảo trên bản đồ giả mạo kia, mà là một hòn đảo nhỏ hoang vắng, xinh đẹp, nơi mẹ cô đã từng đến trong một chuyến đi thời trẻ và kể cho cô nghe trong một câu chuyện cổ tích. Trong một hang động nhỏ, không hề có rương vàng hay châu báu. Chỉ có một chiếc hộp gỗ nhỏ, được bịt kín, chôn dưới một tảng đá có khắc hình chim hải âu – biểu tượng của gia đình. Trái tim Lily đập thình thịch. Đây có phải là một manh mối mới? Một lớp bí mật sâu hơn? Với đôi tay run run, cô mở chiếc hộp ra.

Bên trong không có bản đồ hay chỉ dẫn. Ở đó là một tập bản thảo dày, và một bức thư khác, được viết bởi cùng nét chữ ấy, nhưng có vẻ cũ hơn nhiều. Thư không có ngày tháng, chỉ đề: “Gửi con, khi con tìm thấy sự thật.” Lily ngồi bệt xuống nền đá, ánh sáng yếu ớt từ miệng hang hắt vào, cô bắt đầu đọc. Và thế giới của cô sụp đổ.

Đó không phải là câu chuyện về kho báu. Đó là câu chuyện về mẹ cô. Về một cuộc hôn nhân sắp đặt đầy bất hạnh, về người đàn ông cô tưởng là cha mình – một kẻ bạo hành và lừa dối. Về một cuộc tình chớp nhoáng nhưng mãnh liệt của mẹ cô với một người đàn ông khác, một nhà thám hiểm thực thụ. Và về kết quả của cuộc tình đó: chính là Lily. Người cha trên giấy tờ của cô đã bỏ đi từ lâu, và mẹ cô, để bảo vệ danh dự và che chở cho cô, đã dựng lên một lời nói dối suốt đời: rằng cô là con của một cuộc hôn nhân tử tế. Tập bản thảo là cuốn tiểu thuyết tự truyện, kể lại tất cả nỗi đau, sự cô đơn và những hy sinh thầm lặng của bà. Và trong bức thư, bà viết: “Kho báu thực sự, Lily à, không phải là vàng bạc hay châu báu. Mà là sự thật. Mẹ đã không đủ can đảm để nói với con khi còn sống. Mẹ sợ con sẽ nhìn mẹ bằng ánh mắt khác, sợ con sẽ đau khổ vì gốc rễ của mình. Nhưng mẹ cũng không thể mang theo nó xuống mồ. Vì vậy, mẹ đã tạo ra một cuộc săn tìm. Mẹ biết con sẽ đi. Mẹ biết con sẽ trưởng thành. Và mẹ hi vọng, khi con đủ mạnh mẽ để tìm ra hòn đảo này, con cũng sẽ đủ mạnh mẽ để đối mặt với sự thật này. Con là kho báu của đời mẹ, là kết quả của một tình yêu đích thực, dù ngắn ngủi. Hãy sống thật với chính mình, con gái yêu của mẹ.”

Lily ngồi đó, hàng giờ liền, trong hang động tĩnh mịch. Cô không khóc. Mọi cảm xúc dường như đã cạn kiệt sau hành trình dài. Lời nói dối cuối cùng của mẹ cô, cái bẫy tinh vi và đau đớn ấy, giờ đã được hé mở. Nó không dẫn đến sự giàu có, mà dẫn đến một sự thật phũ phàng. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, giữa sự hoang mang và đau đớn, Lily chợt hiểu. Tất cả những sóng gió cô vượt qua, những con người cô gặp, những bài học cô học được… tất cả đã rèn giũa cô trở nên cứng cỏi. Mẹ cô không chỉ cho cô một mục tiêu để sống. Bà đã cho cô một hành trình để trưởng thành. Lời nói dối là cái khung, nhưng những trải nghiệm, sự dũng cảm và bản lĩnh cô có được là hoàn toàn thật. Nó thuộc về cô.

Cô bước ra khỏi hang động, ánh mặt trời lặn chiếu rọi lên mặt biển bao la, nhuộm một màu cam rực rỡ. Gió biển mặn mòi lồng lộng thổi tung mái tóc cô. Lily nhìn ra đại dương, nơi đã trở thành ngôi nhà, thành kẻ thù và cũng là người thầy của cô. Cô không còn là cô gái mất mẹ thảm thương ngày nào. Cô là một thuyền trưởng, một nhà thám hiểm, một người sống sót. Và giờ, cô biết mình thực sự là ai.

Lời nói dối cuối cùng đã hoàn thành sứ mệnh của nó. Nó không còn tồn tại nữa. Nhưng di sản của nó, một người phụ nữ mạnh mẽ với sự thật trong tay và cả một đại dương trải rộng trước mắt, sẽ còn mãi. Lily hít một hơi thật sâu, quay lưng lại với hang động, bước về ph