Trong căn phòng khách sạn sang trọng nhưng lạnh lẽo, ánh đèn vàng hắt những bóng hình dài lên tấm thảm dày, nơi Hạ đang ngồi bó gối. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố lấp lánh như một rừng pha lê dưới màn đêm, nhưng trong lòng cô chỉ là một mảnh hoang vu. Tiếng điện thoại vang lên, cắt ngang sự tĩnh lặng. Màn hình sáng lên hai chữ “Anh ấy”. Tim Hạ thắt lại, một cảm giác vừa ngọt ngào vừa đau đớn xâm chiếm. Cô hít một hơi thật sâu, gần như nuốt chửng nỗi sợ hãi đang trào dâng, trước khi nhấn nút nghe. Giọng nói ấm áp, trầm ấm vang lên, quen thuộc đến từng milimet, nhưng hôm nay nghe sao thật xa xôi: “Em ở đâu? Anh qua đón”. Hạ lắp bắp một địa chỉ khác, giọng run run mà chính cô cũng nhận ra. Cô biết, Thành – người đàn ông mà cô đã dành trọn thanh xuân để yêu thương, đang nói dối. Anh không ở công ty như lời anh nói với cô tối nay. Anh đang ở một nơi rất gần, và có lẽ, không phải một mình.
Mọi thứ bắt đầu từ một buổi chiều mưa tám năm trước, dưới mái hiên thư viện cũ kỹ. Hạ – cô sinh viên năm nhất nhút nhát, để quên ô trong phòng đọc. Thành – chàng trai khóa trên điển trai, đã chạy theo trao lại cho cô với nụ cười rạng rỡ. “Cẩn thận kẻo ướt,” anh nói, và trái tim cô như những giọt mưa kia, vỡ tan rồi tụ lại thành một vũng nước trong veo, in hình bóng anh. Tình yêu của họ nở hoa như một bài thơ đẹp. Thành chiều chuộng Hạ hết mực. Anh nhớ từng sở thích nhỏ nhặt của cô, từ việc cô ghét hành phi đến việc cô sợ ma vào mỗi tối. Anh là người che chở, là điểm tựa, là cả thế giới của cô. Hạ tin tưởng anh tuyệt đối. Đối với cô, tình yêu là trao đi trọn vẹn, là “chỉ yêu mình anh”. Cô sống trong thế giới màu hồng anh vẽ ra, tưởng chừng như bình yên sẽ kéo dài mãi mãi.
Cho đến một ngày, sự thật tàn khốc lộ diện từ một tin nhắn nhầm số. Một người phụ nữ, với giọng điệu thân mật quá mức, gửi cho Thành một dòng tin: “Anh nhớ em không?”. Trái tim Hạ đóng băng. Khi cô hỏi, Thành bình thản cười, xoa đầu cô: “Em gái đồng nghiệp thôi, nó hay nghịch ngợm vậy”. Sự bình thản ấy đã xoa dịu cô, nhưng cũng thả xuống lòng cô một hòn đá nghi ngờ đầu tiên. Rồi những lần anh đi công tác đột xuất, những cuộc gọi không nghe máy với lý do “họp kín”, mật khẩu điện thoại đổi liên tục… Mỗi lần như vậy, Hạ lại tự dằn vặt mình, trách bản thân đa nghi, không xứng đáng với tình yêu anh dành cho mình. Cô càng cố gắng trở nên hoàn hảo hơn, nấu những bữa ăn ngon, chăm sóc anh chu đáo hơn, hy vọng giữ chân anh lại trong vòng tay mình. Nhưng càng níu kéo, anh càng như cát, càng tuột khỏi tay cô.
Rồi cô nhìn thấy. Một buổi tối, khi đi ngang qua một nhà hàng sang trọng, cô thấy bóng lưng quen thuộc của Thành. Anh không hề đi công tác. Anh đang ngồi đó, trong ánh nến mờ ảo, tay anh nắm lấy tay một người phụ nữ khác. Anh cười, nụ cười mà cô tưởng chỉ dành riêng cho mình, giờ đây đang hướng về một khuôn mặt xa lạ. Thế giới của Hạ sụp đổ trong chớp mắt. Cô như chết lặng, đứng đó giữa phố đông người mà cảm thấy cô độc tột cùng. Tất cả những lời nói dối, những lần biện minh, giờ đây hiện ra như một vở kịch bi hài mà cô là nhân vật ngu ngốc nhất. Cô không đủ can đảm để bước vào, cũng không đủ sức để hét lên. Cô lặng lẽ bỏ đi, để nước mắt mặn chát hòa vào cơn mưa phùn đêm đó.
Sau đêm kinh hoàng ấy, Hạ không đối chất ngay. Cô thuê một phòng khách sạn, nơi cô có thể ngồi một mình với nỗi đau và sự giận dữ đang thiêu đốt trái tim. Cô cần thời gian để suy nghĩ, để lên kế hoạch. Cô muốn biết sự thật toàn bộ, dù nó có đau đớn đến đâu. Và rồi, cơ hội đã đến. Thành gọi điện, và bằng một giọng điệu bình thản lạnh lùng, cô đã sắp đặt mọi thứ. Cô biết anh sẽ đến, với những lời nói dối ngọt ngào khác.
Chưa đầy ba mươi phút sau, tiếng gõ cửa vang lên dồn dập. Hạ từ từ mở cửa. Thành đứng đó, vẻ mặt lo lắng, trên tay cầm một bó hoa hồng đỏ thắm – loại hoa cô vẫn thích. “Sao em lại đến đây? Anh lo cho em quá,” anh bước vào, định ôm lấy cô. Nhưng Hạ lùi lại một bước, ánh mắt lạnh băng. Sự từ chối ấy khiến Thành ngừng lại, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt điển trai. “Em làm sao thế?” anh hỏi, giọng vẫn đầy vẻ quan tâm, như thể không có chuyện gì xảy ra.
Hạ không trả lời. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói đều đều, không một gợn sóng: “Anh vừa ở đâu tới?”.
Thành thoáng bối rối, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh: “Anh nói rồi, ở công ty mà. Có việc gấp nên…”
“Công ty nào?” Hạ cắt ngang, giọng chua chát. “Công ty của anh, hay quán cà phê góc phố, hay… nhà hàng Le Rêve?”
Tên nhà hàng vừa được thốt ra, sắc mặt Thành biến sắc. Ánh mắt anh chớp liên hồi, không dám nhìn thẳng vào cô. “Em… em nói gì thế? Anh không hiểu.”
“Không hiểu ư?” Hạ cười khẽ, một nụ cười đầy chua xót. Cô lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại, mở đoạn video quay vội tại nhà hàng tối qua. Dù mờ và rung, nhưng hình ảnh Thành thân mật với người phụ nữ kia là không thể chối cãi.
Im lặng bao trùm. Thành không nói được lời nào. Vẻ mặt anh từ ngạc nhiên chuyển sang hoảng hốt, rồi tái mét. Sự thật cuối cùng đã được phơi bày, không còn chỗ để trốn chạy.
“Hạ… em hiểu nhầm rồi…” anh cố gắng vùng vẫy, giọng run run. “Cô ấy chỉ là… đối tác…”
“ĐỪNG NÓI DỐI NỮA!” Hạ hét lên, tất cả nỗi đau, sự phản bội và tủi nhục dồn nén bấy lâu bùng nổ. Nước mắt cô giàn giụa, nhưng giọng nói thì đanh lại bởi sự giận dữ. “Tám năm! Tám năm em yêu anh, tin anh, sống vì anh! Em tưởng rằng mình là duy nhất, rằng tình yêu của chúng ta là vĩnh cửu! Nhưng anh… anh đã giết chết tất cả! Anh đã biến em thành kẻ ngốc nghếch, tin vào những lời đường mật của một kẻ dối trá!”
Thành cúi gầm mặt xuống, không dám nhìn cô. Hắn ta biết mọi lời biện minh giờ đây đều vô nghĩa. Sự sụp đổ của Hạ, của tình yêu mà cô từng coi là cả thế giới, diễn ra trước mặt anh, và chính anh là thủ phạm.
“Anh xin lỗi…” giọng anh yếu ớt, gần như lí nhí. “Anh… anh không cố ý…”
“Xin lỗi?” Hạ cười, một tiếng cười đầy nước mắt. “Xin lỗi để làm gì? Để rồi anh lại tiếp tục lừa dối em? Để em lại tiếp tục sống trong ảo tưởng ‘chỉ yêu mình anh’ ư? Không! Đủ rồi!”
Cô lao về phía cửa, mở toang cánh cửa căn phòng ngột ngạt. “Đi đi!” cô ra lệnh, giọng đầy uy quyền của một kẻ đã không còn gì để mất. “Hãy đi về với người phụ nữ kia của anh! Và đừng bao giờ quay lại tìm em nữa!”
Thành do dự một giây, ánh mắt nhìn cô đầy hối hận và bất lực, nhưng rồi hắn cúi đầu, bước ra khỏi cửa. Bó hoa hồng đỏ thắm rơi xuống thảm, nằm đó như một vết máu, chứng tích cho một tình yêu vừa chết.
Cánh cửa đóng sầm lại. Hạ dựa lưng vào đó, cả người rũ rượi. Cô khóc, những tiếng nấc nghẹn ngào tưởng chừng làm vỡ tung lồng ngực. Cô khóc cho tám năm thanh xuân ngây thơ, cho một tình yêu mà cô tưởng là mãi mãi, cho sự ngờ nghệch của chính mình. Nỗi đau như một cơn bão, quét sạch mọi thứ trong cô. Nhưng rồi, khi cơn bão đi qua, sự tĩnh lặng bắt đầu trở lại.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời đêm vẫn trong xanh, những ngôi sao vẫn lấp lánh. Thành phố vẫn hoạt động nhộn nhịp, không vì bi kịch của cô mà ngừng lại. Cô nhận ra, thế giới này rộng lớn hơn căn phòng của cô và Thành rất nhiều. Sự phản bội không giết chết cô. Nó làm cô đau đớn, nhưng nó cũng dạy cho cô một bài học đắt giá về lòng tin và sự trưởng thành.
Hạ lau khô nước mắt. Cô nhặt bó hoa lên, ném nó vào thùng rác một cách dứt khoát. Mùi hương ngọt ngào của những đóa hồng giờ đây khiến cô buồn nôn. Cô biết, từ giây phút này, cô phải bước đi một mình. “Chỉ yêu mình anh” – câu nói từng là châm ngôn sống của cô, giờ đã vỡ vụn. Nhưng trong đống tro tàn ấy, một hạt giống mới đang nảy mầm: Tình yêu dành cho chính bản thân mình.
Cô đứng trước gương, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe nhưng đã ánh lên một tia sáng mới. Đó là ánh sáng của sự thức tỉnh. Hạ mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng, đầy tổn thương nhưng cũng đầy kiên định. Hành trình mới của cô bắt đầu từ đây, không phải với tình yêu dành cho một người đàn ông phản bội, mà là tình yêu dành cho chính mình. Và lần này, cô biết mình sẽ không bao giờ lạc lối.