Ánh hoàng hôn cuối ngày trải dài như một dải lụa đỏ thẫm phủ lên những ngọn đồi xa, nhuộm tím không gian yên ắng nơi thị trấn nhỏ ven sông. Gió heo may se se lạnh, mang theo hương cỏ cháy và hơi nước từ dòng sông Đáy lững lờ trôi, thổi bay những sợi tóc mỏng manh trên vầng trán đẫm mồ hôi của Nam. Anh đứng đó, dựa vào khung cửa gỗ cũ kỹ của căn nhà nhỏ, đôi mắt đăm chiêu hướng về con đường đất ngoắt ngoéo dẫn ra bến đò ngang. Trong lòng anh là một mớ hỗn độn của những ký ức không tên, của nỗi cô đơn đã ăn sâu vào tiềm thức sau bao nhiêu năm bôn ba nơi đất khách, và của một lời hứa cỏn con ngày nào chưa bao giờ dám quên. Thị trấn này, nơi chôn rau cắt rốn, giờ đây với anh sao mà xa lạ và hoang vu đến thế. Mọi thứ đã đổi thay, từ con đường đất ngày xưa giờ đã được rải nhựa phẳng lì, đến những ngôi nhà ngói cũ kỹ giờ được thay bằng những biệt thự cao tầng san sát. Chỉ có dòng sông Đáy là vẫn thế, vẫn lặng lẽ trôi mang theo bao kỷ niệm của một thời niên thiếu mà giờ đây anh cảm thấy như vừa mới hôm qua lại như đã cách xa cả thế kỷ.
Và rồi, như một thước phim quay chậm, bóng hình một người con gái thấp thoáng ở cuối con đường. Một dáng người mảnh khảnh, yếu ớt, bước đi có chút khó khăn nhưng kiên định, khoác trên mình chiếc áo dài trắng đã cũ nhưng sạch sẽ, mái tóc dài đen nhánh buông xõa sau lưng. Trái tim Nam như ngừng đập trong giây lát. Anh không cần phải nhìn rõ hơn, cũng chẳng cần một lời xác nhận nào, bởi linh tính mách bảo anh rằng, đó chính là Linh, người con gái anh đã thầm thương từ thuở mười lăm, người mà anh đã hứa sẽ trở về, dẫu cho cả thế giới có ngăn cách. Họ lớn lên cùng nhau, cùng chạy trên những triền đê đầy nắng, cùng ngồi im lặng ngắm những con đò ngang qua sông, và cùng nhau ấp ủ những giấc mơ về một tương lai tươi sáng ngoài kia, nơi thành phố rực rỡ ánh đèn. Nhưng số phận trớ trêu, một biến cố gia đình đã kéo anh đi đến một chân trời mới, xa lắc xa lơ, để lại Linh với một trái tim chờ đợi và một cơ thể không còn lành lặn sau một tai nạn kinh hoàng năm nào. Anh bước xuống thềm, từng bước một, nặng nề như đeo đá. Và cô cũng nhìn thấy anh. Đôi mắt cô, vẫn đen láy và sâu thẳm như ngày nào, mở to, ngỡ ngàng, rồi dần dần ngân ngấn nước. Không một lời nói, không một tiếng động, họ đứng đó giữa con đường vắng, nhìn nhau như muốn nuốt trọn từng hơi thở, từng thớ thịt của đối phương vào trong ký ức đã vơi đầy nỗi nhớ.
“Anh… anh về rồi.” Giọng nói của Linh nhẹ nhàng, run run, như sợ làm vỡ tan không khí yên bình đang bao trùm. Nam chỉ gật đầu, cổ họng nghẹn lại, bao nhiêu lời muốn nói chất chứa bấy lâu giờ đây như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, không thể thốt nên lời. Anh đưa tay ra, chạm nhẹ vào bàn tay nhỏ nhắn, lạnh ngắt của cô. Một cảm giác điện giật chạy dọc sống lưng anh. Bàn tay ấy, ngày xưa ấm áp và mềm mại là thế, giờ đây lại thô ráp, in hằn những dấu vết của thời gian và cực nhọc. Cô khẽ rút tay lại, một nỗi tự ti thoáng hiện trong đáy mắt, nhưng Nam đã nhanh hơn, nắm chặt lấy, không buông. Ánh mắt anh nói lên tất cả, sự ăn năn, sự thương xót, và trên hết, là một tình yêu chưa bao giờ tắt. “Anh về rồi,” anh thì thầm, giọng khàn đặc, “anh về đây, với em.” Họ cùng bước đi trên con đường làng, dưới ánh chiều tà dần buông, bóng hai người in dài trên mặt đất, hòa làm một. Những ký ức ùa về như thác lũ, những trò chơi thuở nhỏ, những lần trốn học đi bắt ve, những đêm trăng sáng ngồi kể cho nhau nghe những giấc mơ viển vông. Linh kể cho anh nghe về những năm tháng anh đi, cuộc sống khó khăn, những đêm đông giá rét cô vật lộn với từng cơn đau hành hạ thể xác, nỗi cô đơn khi nhìn bạn bè lần lượt lập gia đình, và cả những đêm thức trắng ngóng chờ tin tức của anh, dẫu chỉ là một dòng tin nhắn ngắn ngủi.
Nhưng rồi, một cơn bão lớn ập đến thị trấn nhỏ vào một đêm mưa gió dữ dội. Gió rít lên từng hồi ghê rợn, mưa xối xả như trút nước, dòng sông Đáy hung dâng lên cuồn cuộn, nuốt chửng những con đê yếu ớt. Nước lũ tràn về nhanh chóng, nhấn chìm mọi thứ trong biển nước. Trong căn nhà nhỏ của Linh, nước đã ngập đến đầu gối, và vẫn đang tiếp tục dâng cao. Đèn điện tắt ngấm, chỉ còn ánh sáng leo lét từ ngọn nến Nam kịp thắp lên. Linh, vốn đôi chân đã yếu, giờ đây hoảng loạn, co rúm người trong góc nhà, run lẩy bẩy. “Em sợ, anh ơi! Em sợ!” Tiếng kêu của cô như xé toạc màn đêm hỗn loạn. Nam ôm chặt lấy cô, vỗ nhẹ vào lưng, dỗ dành: “Đừng sợ, có anh đây. Anh sẽ không để chuyện gì xảy ra với em đâu.” Nhưng tình thế ngày càng nguy cấp. Nước dâng quá nhanh, những bức tường bằng đất bắt đầu rạn nứt, mái nhà rung lên bần bật trước những cơn gió giật. Nam biết, họ không thể ở đây lâu được nữa. Anh nhìn xuống đôi chân không lành lặn của Linh, rồi nhìn ra cửa sổ, ngoài kia là một biển nước đen ngòm đang gầm thét. Một quyết định nhanh chóng được đưa ra. Anh cởi chiếc áo khoác ngoài, quàng lên người Linh, rồi cõng cô lên lưng. “Ôm chặt lấy anh,” anh ra lệnh, giọng đầy kiên quyết. Cô gái gật đầu, hai tay siết chặt lấy vai anh, gương mặt tái nhợt áp vào lưng anh, hơi thở nóng hổi.
Họ bước vào dòng nước lạnh buốt. Từng bước chân của Nam trở nên nặng nề, khó nhọc. Dòng nước xiết, cuốn theo đủ thứ rác rưởi, cành cây, đôi khi là cả những xác vật nuôi đã chết. Mỗi lần vượt qua một chướng ngại, Nam lại phải dồn hết sức lực. Linh trên lưng im lặng, nhưng anh có thể cảm nhận được nhịp tim đập loạn xạ của cô qua lớp áo. “Anh… anh bỏ em lại đi,” cô khẽ nói, giọng đầy tuyệt vọng, “một mình anh sẽ an toàn hơn.” Nam nghiến răng, giọng gằn lại: “Im đi! Anh đã hứa sẽ không bao giờ bỏ em một mình nữa. Bên nhau, có em, nhớ không? Lời hứa đó, anh chưa bao giờ dám quên.” Một khúc gỗ lớn bất ngờ trôi tới, đập mạnh vào chân Nam khiến anh suýt ngã. Một cơn đau nhói xuyên lên não, nhưng anh cắn răng chịu đựng, đẩy khúc gỗ ra, tiếp tục bước đi. Ánh chớp xé toạc bầu trời, tiếng sấm ầm ầm như muốn nổ tung màng nhĩ. Trong khoảnh khắc đó, dưới ánh chớp lóe lên, Nam nhìn thấy một mái nhà kiên cố không xa – đó là trường cấp ba ngày xưa họ từng học, được xây trên một khu đất cao. Hy vọng bừng lên trong anh. Anh rướn người, bơi hết sức về phía trước, mặc cho đôi chân tê dại và cơn đau ngày càng tăng. Cuối cùng, sau một hành trình dường như dài vô tận, họ cũng chạm được đến những bậc thang của ngôi trường. Nam đặt Linh xuống một cách nhẹ nhàng, rồi kiệt sức, ngã vật xuống bên cạnh, thở hổn hển. Cô lao đến bên anh, hai tay run run sờ soạng khắp người anh, kiểm tra vết thương. “Anh có sao không? Anh nói đi, anh có sao không?” Giọng cô đầy hoảng loạn. Nam mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt và nước mưa của cô, anh mỉm cười, yếu ớt: “Anh… anh không sao. Chúng ta an toàn rồi, Linh ạ.”
Sáng hôm sau, bão tan. Mặt trời ló rạng sau những đám mây xám xịt, chiếu sáng một vùng đất ngập lụt đầy hoang tàn. Nhưng trong đống đổ nát, sự sống vẫn tiếp diễn. Nam và Linh được một đội cứu hộ tìm thấy trong ngôi trường. Trên chuyến xe cứu thương trở về, Nam không rời tay Linh dù chỉ một giây. Anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh, và họ không cần nói ra lời nào. Trải qua đêm đen kinh hoàng ấy, một điều gì đó trong họ đã thay đổi. Nỗi sợ hãi, sự tự ti, những khoảng cách do năm tháng xa cách, tất cả dường như đã bị dòng nước lũ cuốn trôi. Chỉ còn lại, là tình yêu nguyên vẹn, mạnh mẽ và kiên cường hơn bao giờ hết. Và rồi, một buổi chiều thu, khi những chiếc lá vàng rơi xào xạc dưới chân, Nam dẫn Linh ra lại bến sông Đáy ngày nào. Dòng sông giờ đã trở lại hiền hòa, lặng lẽ trôi như chưa hề có một cơn thịnh nộ nào xảy ra. Dưới ánh hoàng hôn vàng óng, Nam quay sang nhìn Linh, đôi mắt anh long lanh một thứ ánh sáng dịu dàng mà chắc chắn. Anh cầm lấy tay cô, và nói những lời mà cả đời anh chưa từng dám nói, những lời đã giấu kín trong tim từ thuở mới biết yêu: “Anh không thể hứa với em một cuộc sống giàu sang, cũng không thể hứa rằng mọi chuyện sẽ luôn dễ dàng. Nhưng anh hứa, sẽ luôn ở bên em, bảo vệ em, yêu thương em, cho đến khi trái tim này ngừng đập. Hãy để anh được làm điểm tựa cho em, được cùng em đi hết quãng đời còn lại. Bên nhau, có em. Linh, em sẽ là vợ anh chứ?” Linh nhìn anh, nước mắt lăn dài trên má, nhưng đó là những giọt nước mắt hạnh phúc. Cô gật đầu, không chút do dự, giọng nói nghẹn ngào nhưng rõ ràng: “Em đồng ý. Bên nhau, có anh. Luôn luôn là như thế.” Và trong ánh chiều tà, dưới bầu trời mênh mông ấy, họ ôm chặt lấy nhau, như hai mảnh ghép cuối cùng đã tìm thấy vị trí của mình, hòa làm một, bất chấp quá khứ đầy rẫy những vết thương lòng, bất chấp tương lai còn nhiều chông gai phía trước. Bởi vì họ biết, chỉ cần có nhau, thì mọi khó khăn rồi sẽ qua, và hạnh phúc, dẫu nhỏ nhoi, cũng đủ để làm đầy một đời người.