Ánh sáng xanh lơ của màn hình máy tính hắt lên khuôn mặt căng thẳng của Duy, những con số và biểu đồ chồng chéo như một mê cung không lối thoát. Mùi cà phê đặc quánh, nguội lạnh từ chiếc cốc gốm bên cạnh bốc lên nồng nặc, hòa lẫn với mùi mồ hôi lo lắng. Anh vuốt mặt, cảm giác nhờn nhợn của da dầu sau mười hai tiếng đồng hồ vật lộn với báo cáo tài chính khiến anh muốn nổi điên. Cơn đau đầu như có một bàn tay vô hình bóp chặt lấy thái dương, siết từng nhịp một. Đồng hồ trên tường chỉ 3:07 sáng. Thành phố bên ngoài cửa sổ đã chìm vào một giấc ngủ mệt mỏi, chỉ còn tiếng gió rít qua những khe hở của căn chung cư cũ kỹ. Duy gục xuống bàn, đầu óc quay cuồng, và thế giới dần nhòe đi trong một cơn chóng mặt tột độ.
Khi tỉnh dậy, một luồng khí trong lành, mát mẻ lạ thường ùa vào phổi. Tiếng chim hót ríu rít, tiếng suối chảy róc rách và mùi hương của cỏ cây, hoa lá thoảng trong gió đánh thức mọi giác quan của anh. Duy mở mắt, và trước mặt anh không còn là bốn bức tường bê tông ngột ngạt với đống tài liệu hỗn độn. Anh đang nằm dưới một gốc cây cổ thụ to lớn, tán lá xum xuê che chở lấy anh dưới bầu trời trong xanh vời vợi. Những tia nắng vàng xuyên qua kẽ lá, in những đốm sáng lung linh trên thảm cỏ xanh mướt còn đọng sương mai. Xa xa, một dòng suối nước trong vắt lấp lánh uốn quanh những tảng đá phủ đầy rêu phong. Một cảm giác bình yên đến lạ kỳ, một sự tĩnh tại mà anh đã quên mất từ lâu lắm rồi, tràn ngập trong lòng. Anh đứng dậy, chân trần cảm nhận được độ mát lạnh và mềm mại của cỏ. Anh bước đi, mỗi bước chân như được thiên nhiên ôm ấp, vỗ về. Không còn deadlines, không còn áp lực, không còn những con số khô khan. Chỉ có hơi thở của đất, tiếng thì thầm của gió và nhịp đập hạnh phúc trong lòng ngực. Anh chạy ùa ra bờ suối, cúi xuống vốc nước mát lạnh rửa mặt. Nước trong veo, mát lạnh, xóa tan mọi dấu vết của mệt mỏi. Anh ngửa mặt lên trời, nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, cảm thấy mình như một con người hoàn toàn mới, tự do và nhẹ nhõm.
Rồi từ phía xa, một bóng người thấp thoáng. Một cô gái mặc váy trắng, mái tóc dài đen nhánh tung bay trong gió. Cô quay lại, và trái tim Duy như ngừng đập. Đó là Linh, người yêu cũ của anh, người mà anh đã đánh mất trong vòng xoáy của công việc và những toan tính thực dụng. Linh mỉm cười với anh, nụ cười tươi sáng và ấm áp như ngày nào, khi họ còn là hai sinh viên nghèo nhưng tràn đầy mơ mộng. Cô giơ tay ra, và Dý bước tới, lòng tràn ngập một niềm hân hoan khó tả. Họ nắm tay nhau đi dọc theo bờ suối, kể cho nhau nghe những câu chuyện mà lẽ ra đã phải được kể từ lâu. Họ cười, họ nói, họ nhìn vào mắt nhau và thấy cả bầu trời ký ức đẹp đẽ ùa về. Rồi họ đến một ngôi nhà gỗ nhỏ ẩn mình sau những tán cây, khói bếp tỏa ra nghi ngút, mang theo mùi hương của bánh mì mới ra lò và mứt dâu ngọt ngào. Bên trong, những kỷ vật của thời sinh viên, những bức ảnh họ chụp chung, chiếc ghế dựa họ từng ngồi đọc sách bên nhau… tất cả đều nguyên vẹn, ấm áp. Duy cảm thấy đây chính là thiên đường, là thứ mà anh hằng khao khát. Anh muốn thời gian ngừng trôi, muốn được sống mãi trong khoảnh khắc hoàn hảo này, nơi không có sai lầm, không có nuối tiếc.
Nhưng rồi, một buổi chiều, khi họ đang ngồi trên bãi cỏ ngắm hoàng hôn nhuộm tím cả khu rừng, một tiếng nổ vang trời đùng đùng, chói tai, không giống bất kỳ âm thanh tự nhiên nào. Mặt đất rung chuyển nhẹ. Linh đang cười, nụ cười của cô bỗng co giật, hình ảnh cô chợt nhòe đi như một tín hiệu truyền hình kém. Duy chớp mắt, và trong tích tắc, anh nhìn thấy trần nhà căn chung cư của mình, chiếc quạt trần đang quay chậm chạp, trước khi mọi thứ lại trở về với khu rừng. Linh vẫn đang ngồi đó, nhưng nụ cười có chút gượng gạo. “Em sao vậy?” Duy hỏi, giọng đầy lo lắng. “Không có gì đâu anh,” Linh nói, nhưng giọng nói của cô nghe xa xôi, vang vọng kỳ lạ. Rồi những lần sau, hiện tượng đó càng lúc càng thường xuyên. Cảnh vật đôi khi nhảy cóc, từ ban ngày chuyển thẳng đến đêm tối mà không có hoàng hôn. Những cơn gió ấm áp bỗng trở nên lạnh buốt, mang theo mùi khói bụi của thành phố. Anh nhìn thấy những vết nứt, những đường ve vẩy như trên một bức tranh chưa khô, xuất hiện trên bầu trời, trên những tán cây. Giấc mơ bắt đầu rạn vỡ.
Duy hoảng loạn. Anh siết chặt tay Linh, như thể cô sẽ tan biến nếu anh buông ra. Anh kéo cô chạy, chạy sâu vào khu rừng, tìm kiếm một nơi an toàn, một nơi mà thực tại này không thể đuổi theo. Nhưng càng chạy, thế giới càng sụp đổ nhanh hơn. Những cái cây khô héo và mục nát trong nháy mắt. Dòng suối trong vắt hóa thành một dòng nước đen ngòm, sủi bọt, bốc mùi hóa chất. Bầu trời xanh biến mất, thay vào đó là một màu xám xịt, đèn đường nhấp nháy qua những vết nứt. Tiếng chuông điện thoại réo liên hồi, tiếng email dồn dập, tiếng máy in rít lên… tất cả những âm thanh kinh khủng của cuộc sống thực tại ùa vào, át đi tiếng chim hót và tiếng gió. “Đừng đi! Em đừng đi!” Duy gào lên, ôm chặt lấy Linh. Cô gái trong vòng tay anh bắt đầu trong suốt dần. Nước mắt cô lăn dài, nhưng không phải là nước, mà là những dòng code, những ký tự số 0 và 1 chảy dài trên gương mặt đang nhòa đi.
“Anh yêu,” giọng nói của Linh vang lên, nhưng không còn từ miệng cô, mà từ khắp nơi, từ trong không khí đang vỡ vụn, “Đây chỉ là một giấc mơ thôi.” “Không! Không được! Đây là thật!” Duy khóc lóc, van nài. Anh nhìn xuống bàn tay mình, nó cũng đang bắt đầu tan biến, trở nên trong suốt. Toàn bộ thế giới rung chuyển dữ dội, mọi thứ sụp đổ thành từng mảnh vụn, để lộ ra một khung cảnh hỗn độn của màu xám và ánh sáng nhân tạo. Anh nhìn thấy rõ hơn bao giờ hết bóng lưng của chính mình đang gục trên bàn làm việc, chiếc điện thoại đang rung lắc bên cạnh. Linh mỉm cười lần cuối, một nụ cười buồn bã và đầy thương xót, trước khi hoàn toàn biến mất thành một đám mây bụi ánh sáng. “Xin lỗi,” giọng nói thì thầm lần cuối.
Và rồi, một cú giật mình. Duy ngẩng đầu lên. Cổ đau nhức, lưng tê dại. Ánh sáng ban ngày hắt qua cửa sổ, làm chói mắt. Màn hình máy tính trước mặt đã chuyển sang chế độ tiết kiệm năng lượng, những con số và biểu đồ giờ chỉ là một màn hình đen mờ ảo. Chiếc điện thoại trên bàn đã ngừng rung, chỉ còn đèn báo hiệu chớp đỏ đều đặn. Mùi cà phê nguội hòa với mùi mồ hôi trở nên ám ảnh. Anh ngồi đó, thở hổn hển, tim đập thình thịch như vừa chạy một cuộc đua tử thần. Trên má anh, cảm giác ướt át. Anh đưa tay lên lau, và nhận ra đó là những giọt nước mắt. Chúng thật. Còn khu rừng, dòng suối, ngôi nhà gỗ, và Linh… tất cả chỉ là một giấc mơ. Một giấc mơ sống động đến đau lòng, một thiên đường mà chính bộ não kiệt sức của anh đã tạo ra để trốn chạy.
Anh lặng lẽ đứng dậy, bước đến bên cửa sổ. Thành phố đã thức dậy, ồn ào, bận rộn và xám xịt. Nhưng qua làn kính bám bụi, Duy nhìn thấy một chú chim nhỏ đang hót trên cành cây khẳng khiu trước tòa nhà. Anh mở cửa sổ. Không khí lạnh buổi sáng ùa vào, mang theo hơi thở của một ngày mới, dù vẫn còn vương chút khói bụi, nhưng nó thật. Nỗi đau mất mát trong giấc mơ vẫn còn đó, nhức nhối, nhưng nó khiến anh tỉnh táo. Anh cầm lấy chiếc điện thoại, nhìn vào hàng chục cuộc gọi nhỡ và email chưa đọc. Nhưng rồi, thay vì nhấn nút gọi lại, anh lướt qua danh bạ, dừng lại ở một cái tên đã lâu không liên lạc. Có lẽ, thay vì mơ về một quá khứ đã mất, anh nên can đảm sửa chữa những gì còn có thể trong hiện thực này. Giấc mơ tan biến, nhưng nó để lại một bài học đau đớn và rõ ràng: thiên đường không nằm trong sự trốn chạy, mà nằm ở cách ta dũng cảm đối mặt và vun đắp cho thế giới thực của mình. Và anh biết, mình phải bắt đầu từ hôm nay.