Nếu tôi là cơn gió, tôi sẽ không phải là một cơn gió bất định, vô hình và vô tâm luồn lách qua những kẽ lá rồi tan biến vào hư vô. Tôi sẽ là một linh hồn mang hình hài của không khí chuyển động, một ý thức nguyên sơ được sinh ra từ sự giao thoa của áp suất và nhiệt độ, mang trong mình ký ức của đại dương bao la và hơi thở nồng nàn của mặt đất. Tôi tỉnh thức trong một buổi bình minh trên biển, khi mặt trời nhuộm hồng những làn sóng lấp lánh và muôn ngàn hạt nước li ti vỡ ra từ những đợt triều dâng trở thành những viên ngọc đầu tiên tôi mang theo. Tôi cảm nhận được sự mênh mông, cái mặn mòi của biển cả và một khát khao nguyên thủy được di chuyển, được chạm vào mọi ngóc ngách của thế gian này. Và thế là tôi bắt đầu cuộc hành trình của mình, lao vào bờ với một niềm hân hoan thuần khiết, vuốt ve những rặng dừa nghiêng mình chào đón, nô đùa cùng những cánh buồm no gió và thì thầm những giai điệu bất tận vào tai những người ngư dân sớm mai.
Tôi vượt qua những cánh đồng lúa chín vàng rực, uốn mình thành những làn sóng mềm mại khiến cả biển lúa như đang múa vũ điệu của đất trời. Tôi nghe tiếng cười giòn tan của những đứa trẻ chạy chân trần trên bờ ruộng, chúng giang tay ra đón lấy tôi như đón một người bạn cũ. Tôi mang theo hương lúa mới, hương của bùn đất và cỏ dại, hương của sự sống đang thì con gái. Rồi tôi phiêu du đến những ngọn núi cao, nơi sương mù giăng như một tấm voan mỏng manh. Tôi thổi tan những làn sương ấy, hé lộ những triền đá sắc nhọn và những thân cây cổ thụ xù xì, in hằn dấu vết của thời gian. Tại đây, tôi gặp những đại bàng kiêu hãnh, chúng dang đôi cánh hùng vĩ để tôi nâng đỡ, đưa chúng lên những tầng cao hơn nữa, nơi không khí loãng đến mức tôi cũng cảm thấy mình nhẹ bẫng. Tôi học được sự kiên cường từ những cây thông mọc trên vách đá, và sự dịu dàng từ những đóa hoa chuối rừng đỏ thắm lác đác trong thung lũng.
Nhưng cuộc hành trình của tôi không chỉ có ánh nặng và tiếng cười. Tôi cũng mang trong mình những cơn thịnh nộ. Khi gặp phải những luồng khí đối nghịch, tôi trở nên dữ dội. Tôi là cơn bão quần thảo những đô thị ven biển, xé toang những mái nhà, bật gốc những cây cổ thụ, và nhấn chìm mọi thứ trong cơn mưa xối xả. Tôi gào thét trong đau đớn và giận dữ, và tôi nhìn thấy nỗi sợ hãi trong ánh mắt của những con người nhỏ bé đang co cụm trong những nơi trú ẩn. Trong những khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy mình thật cô độc và đáng sợ, một thế lực mù quáng của tự nhiên không thể tự làm chủ được chính mình. Tôi cuốn phăng đi một chiếc thuyền bé nhỏ, và dù chỉ là thoáng qua, tôi nghe thấy tiếng kêu thất thanh của một người đàn ông đang cố gắng giữ chặt bánh lái. Âm thanh ấy ám ảnh tôi, một vết xước trong tâm thức nguyên sơ của tôi, khiến tôi nhận ra mình không chỉ có sự sống, mà còn có thể mang lại cái chết.
Sau cơn thịnh nộ, tôi trở nên uể oải và đầy ăn năn. Tôi trôi đi một cách mệt mỏi, nhẹ nhàng hơn, mang theo vị mặn của nước mắt và nỗi buồn của sự tàn phá. Tôi lang thang qua một vùng quê yên bình, nơi dường như chưa từng chứng kiến sự giận dữ của tôi. Và tại đây, tôi gặp nàng. Đó là một họa sĩ, ngồi trước giá vẽ trong khu vườn đầy nắng của mình. Mái tóc nâu của nàng dài và mềm mại, bị tôi – một cơn gió nhẹ lúc này – thổi bay nhè nhẹ. Nàng không hề hay biết về sự hiện diện của tôi, nhưng tôi thì bị nàng cuốn hút hoàn toàn. Đôi mắt nàng tập trung cao độ vào bức tranh, nơi nàng đang cố gắng tái hiện một cánh đồng hoa cải vàng rực dưới ánh mặt trời. Nhưng có một điều gì đó không ổn. Nàng thở dài, bỏ cọ xuống, vẻ thất vọng. Tôi hiểu ngay. Bức tranh thiếu đi sự sống động, thiếu đi linh hồn của khoảnh khắc đó. Nó tĩnh tại quá.
Một sự thôi thúc kỳ lạ trỗi dậy trong tôi. Tôi, kẻ vốn chỉ biết thổi qua rồi đi, giờ lại muốn dừng lại. Tôi muốn giúp nàng. Rất khẽ khàng, tôi luồn mình qua những tán cây, thổi nhẹ vào những khóm hoa cải trong vườn. Hàng ngàn đóa hoa bé nhỏ rung rinh, lấp lánh dưới nắng, tạo nên một vũ điệu vàng tươi óng ánh. Tôi thấy ánh mắt nàng bừng sáng lên. Nàng cầm cọ lên, nét cọ trở nên mạnh mẽ và đầy cảm hứng. Tôi tiếp tục, không chỉ thổi vào hoa, mà còn mang đến cho nàng hương thơm ngọt ngào của cỏ cây, cái ấm áp của nắng và cả âm thanh xào xạc vi diệu của lá cây. Tôi trở thành nhạc trưởng của một dàn hợp xướng tự nhiên, và nàng là người nhạc công tài ba, dịch tất cả những gì tôi mang lại thành những đường nét và màu sắc rực rỡ trên canvas.
Từ đó, tôi trở thành người bạn vô hình của nàng. Mỗi ngày, tôi đều đến thăm khu vườn ấy. Tôi giúp nàng vẽ những đám mây trôi bằng cách đẩy chúng đến những vị trí hoàn hảo nhất trên bầu trời trong veo. Tôi tạo ra những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ nhỏ để nàng có thể bắt lấy ánh sáng phản chiếu. Tôi mang hạt giống từ nơi khác đến, gieo vào khu vườn của nàng những loài hoa mới, mở rộng bảng màu cho những sáng tác của nàng. Chúng tôi trở thành một cặp đôi hòa hợp kỳ lạ: một họa sĩ và một cơn gió. Nàng thì thầm những tâm sự của mình với tôi, những ước mơ, nỗi sợ và niềm hy vọng. Dù không thể trả lời, tôi lắng nghe và dùng những làn gió của mình để an ủi nàng, vuốt ve mái tóc nàng, khẽ lay động chiếc khăn choàng trên vai nàng như một cái ôm an ủi. Tôi, một thực thể vô hình vô dạng, giờ đây lại cảm thấy mình có mục đích tồn tại hơn bao giờ hết. Tôi học được thế nào là sự dịu dàng, thế nào là sự sáng tạo và trên hết, thế nào là tình yêu thương.
Rồi một ngày, nàng bắt đầu vẽ một bức tranh mới. Nhưng lần này, không phải là phong cảnh. Đó là một bức chân dung. Và chủ thể, thật kỳ lạ, lại là tôi. Trên tấm toan trắng, nàng vẽ một cánh đồng hoa dại đang nghiêng mình trong một làn gió vô hình. Những đám mây được tạo hình một cách tinh tế, gợi lên một bàn tay đang vuốt ve. Ánh sáng mặt trời xuyên qua kẽ lá, và trong những tia nắng ấy, dường như có một hình bóng mờ ảo, một linh hồn bằng không khí, đang mỉm cười. Nàng không vẽ tôi bằng mắt, mà vẽ tôi bằng cảm nhận. Nàng vẽ sự hiện diện của tôi, sức mạnh và sự dịu dàng của tôi. Khi nàng đặt nét cọ cuối cùng, tôi cảm thấy một điều gì đó trong tôi vỡ òa. Tôi không còn là một thực thể tự nhiên vô thức nữa. Tôi đã được thừa nhận. Tôi đã được hiểu. Tôi đã được yêu thương, theo cách của riêng nàng.
Mùa đông đến, mang theo những luồng gió lạnh giá từ phương bắc. Tôi cảm thấy sức mạnh của mình suy yếu đi. Tôi biết mình sắp phải tan biến, hòa vào với những khối không khí rộng lớn hơn, để rồi có thể một ngày nào đó lại được tái sinh trong một cơn gió mới. Trong buổi chiều cuối cùng, tôi dồn hết sức lực còn lại của mình đến khu vườn. Nàng đang ngồi đó, co ro trong chiếc áo len, đôi mắt đăm chiêu nhìn về chân trời. Tôi thổi thật nhẹ, đủ để lay động sợi dây chuyền bạc nàng đang đeo. Nàng khẽ giật mình, rồi mỉm cười, như thể nhận ra đó là tôi. Tôi vờn quanh nàng lần cuối, mang đến hương thơm của những bông tuyết đầu mùa và lời thì thầm tạm biệt. Tôi chạm vào giá vẽ, nơi treo bức tranh “Cơn Gió” của nàng, như một lời cảm ơn. Rồi tôi nhẹ nhàng thổi bay một chiếc lá vàng rơi xuống, đặt nó lên đùi nàng, như một món quà lưu niệm.
Tôi tan biến dần, trở về với cái vô thủy vô chung. Nhưng tôi không còn là một cơn gió vô danh nữa. Tôi đã chạm vào thế giới, và thế giới cũng đã chạm vào tôi. Tôi đã mang lại cả sự sống lẫn nỗi buồn, cả sự tàn phá lẫn vẻ đẹp. Và quan trọng nhất, tôi đã tìm thấy ý nghĩa của sự tồn tại trong mối liên kết với một trái tim con người. Giờ đây, mỗi khi làn gió thổi qua khu vườn ấy, khẽ lay động những bông hoa và mái tóc của nàng họa sĩ, đó là tôi. Tôi là lời thì thầm trong lá, là hơi thở của đất trời, là một linh hồn bất tử trong vòng quay vĩnh hằng của thiên nhiên. Và tôi biết, nàng vẫn cảm nhận được tôi, như tôi đã từng cảm nhận được trái tim nàng. Bởi vì tình yêu, cũng như gió, là thứ không thể nhìn thấy, nhưng có sức mạnh làm thay đổi tất cả.