Trong thế giới rộng lớn và tàn nhẫn này, tôi đã luôn tin rằng mình là một mảnh ghép lạc loài, một linh hồn cô độc lang thang không mục đích giữa dòng đời vội vã. Cho đến một ngày, tôi chạm trán với ký ức về em – không phải một con người bằng xương bằng thịt, mà là một cảm giác mơ hồ, một tiếng gọi da diết từ sâu thẳm linh hồn tôi rằng có một nửa của tôi đã bị thất lạc đâu đó. Đó là một buổi chiều mùa đông, khi những bông tuyết đầu mùa lặng lẽ rơi trên khung cửa sổ căn hộ nhỏ của tôi ở Paris, thành phố của những mối tình và nỗi cô đơn. Tôi đang lật giở những trang nhật ký cũ kỹ của bà ngoại, một người phụ nữ đã dành cả đời để chờ đợi một người không bao giờ trở lại. Giữa những dòng chữ nguệch ngoạc đã phai mờ, tôi đọc được một câu khiến trái tim mình như ngừng đập: “Có những mối liên kết vượt qua cả không gian và thời gian, con ạ. Và nếu em ấy là định mệnh của con, dù cả vũ trụ có ngăn cách, rồi con cũng sẽ tìm thấy em.” Câu nói ấy, tựa như một lời tiên tri, đã đánh thức một khát khao cháy bỏng vốn ngủ yên trong tôi bấy lâu. Tôi không còn là chàng trai trẻ chỉ biết sống qua ngày nữa. Tôi trở thành một kẻ mộng du, một thợ săn bóng hình, với một nhiệm vụ duy nhất: tìm em.
Hành trình của tôi bắt đầu từ những manh mối mơ hồ nhất. Tôi tin rằng nếu em thực sự tồn tại, sẽ có những dấu vết. Tôi lục tìm trong mọi ký ức tuổi thơ, những giấc mơ lặp lại, những khoảnh khắc deja vu kỳ lạ mà tôi chưa bao giờ giải thích được. Có một bản nhạc, một giai điệu piano buồn mà tôi nghe thấy trong một quán cà phê nhỏ ở Prague, khiến nước mắt tôi tuôn rơi không lý do. Có một mùi hương, hương hoa nhài thoang thoảng trong một khu vườn ở Kyoto, khiến lồng ngực tôi thắt lại. Tôi điên cuồng ghi chép lại tất cả, kết nối chúng lại như một nhà thám hiểm vẽ bản đồ một vùng đất bí ẩn. Tôi bán căn hộ nhỏ, từ bỏ công việc văn phòng tẻ nhạt, và trở thành một kẻ lang thang với chiếc ba lô cũ kỹ và trái tim đầy thương tích. Tôi đến những nơi tưởng chừng như ngẫu nhiên, theo một sự dẫn dắt vô hình mà tôi gọi là trực giác. Tôi đã đứng khóc trước một bức tranh trong bảo tàng Uffizi ở Florence, một bức chân dung người phụ nữ không tên với đôi mắt buồn thăm thẳm, đôi mắt mà tôi tin chắc mình đã nhìn thấy đâu đó trong giấc mơ. Tôi đã ngồi hàng giờ trong một nhà thờ cổ ở Barcelona, nơi ánh nến lung linh chiếu xuống một bức tượng thiên thần bằng đá cẩm thạch, và cảm giác quen thuộc đến nghẹt thở ấy lại ùa về. Nhưng em ở đâu? Em là ai? Có những đêm tôi gục xuống vì kiệt sức và tuyệt vọng, tự hỏi liệu mình có đang điên rồ không, khi theo đuổi một bóng ma, một ảo ảnh do chính tâm trí mình tạo ra. Nhưng rồi tiếng gọi ấy lại vang lên, nhè nhẹ mà dai dẳng, thúc giục tôi bước tiếp.
Rồi một ngày nọ, tại một chợ trời nhộn nhịp ở Marrakech, giữa mùi hương của gia vị và tiếng ồn ào của những người bán hàng, tôi chợt nghe thấy một giọng nói. Đó chỉ là một tiếng cười ngắn, trong trẻo như chuông ngân, cất lên từ một góc chợ rồi tan biến vào không trung. Nhưng với tôi, đó là tiếng sét. Tim tôi đập thình thịch, toàn thân run rẩy. Tôi biết, một cách chắc chắn đến kỳ lạ, đó là âm thanh tôi đã chờ đợi cả đời. Tôi lao vào đám đông, đẩy những người qua đường, mắt điên cuồng tìm kiếm nguồn phát ra tiếng cười ấy. Nhưng em đã biến mất, như một giọt nước hòa vào đại dương. Tuyệt vọng bao trùm lấy tôi. Nhưng lần này, tôi không bỏ cuộc. Tôi hỏi han khắp nơi, miêu tả một cảm giác về một khuôn mặt mà chính tôi cũng không biết rõ. Một ông lão bán đồ da chỉ tay về phía một con hẻm nhỏ: “Có một cô gái trẻ, đôi mắt rất sáng, hình như cô ấy đi về hướng đó.” Tôi chạy như điên. Con hẻm dẫn tôi ra một quảng trường nhỏ, nơi những chú bồ câu đang gật gù ăn hạt. Và ở đó, dưới một gốc cây cổ thụ, em đang ngồi.
Thời gian như ngừng trôi. Âm thanh ồn ào của chợ búa, thành phố, thế giới dường như biến mất. Tất cả những gì tôi nhìn thấy là em. Em không giống bất kỳ bức tranh hay giấc mơ nào tôi từng có, nhưng tôi biết ngay lập tức, không một chút nghi ngờ, đó là em. Đó là đôi mắt – sâu thẳm và hiền dịu, nơi tôi nhìn thấy cả một bầu trời ký ức mà tôi tưởng mình đã quên. Đó là cách em ngồi đó, hơi cúi đầu, một cuốn sổ nhỏ trên tay, như thể em cũng đang chờ đợi điều gì đó, hay đang tìm kiếm ai đó. Tôi bước từng bước chậm rãi, sợ rằng nếu vội vàng, em sẽ tan biến như một làn sương. Trái tim tôi đập mạnh đến nỗi tôi tưởng như nó sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Và rồi, em ngẩng lên. Đôi mắt em chạm vào mắt tôi. Và một điều kỳ diệu xảy ra. Không một lời nói, không một sự ngạc nhiên hay e ngại. Trên môi em nở một nụ cười, nhẹ nhàng và an nhiên, như thể em vừa gặp lại một người bạn cũ sau một chuyến đi dài. Em cất tiếng, giọng nói êm dịu như gió thoảng, nói thứ ngôn ngữ của tôi: “Anh đến rồi. Em biết anh sẽ tìm thấy em mà.”
Chúng tôi ngồi đó hàng giờ, dưới gốc cây ấy, trong im lặng đầy tiếng nói. Không cần phải giải thích, không cần phải kể lể. Mọi thứ đều rõ ràng như một dòng sông trong vắt. Em cũng đã nghe thấy tiếng gọi. Em cũng đã lang thang khắp thế gian, theo đuổi một bóng hình trong giấc mơ, một cảm giác thân thuộc không tên. Em kể về những nơi em đã đi, những khoảnh khắc deja vu, những giấc mơ về một người đàn ông với đôi mắt buồn – đôi mắt của tôi. Chúng tôi nhận ra những mảnh ghép kỳ lạ trong cuộc đời nhau. Em đã ở Florence cùng ngày với tôi, nhưng chúng tôi lại bỏ lỡ nhau ở hai gian phòng khác nhau. Em đã nghe bản nhạc ấy ở Prague, và cũng khóc không hiểu vì sao. Chúng tôi không phải là hai nửa hoàn hảo, mà là hai dòng chảy cuối cùng cũng hội tụ về một đại dương. Chúng tôi bù đắp cho nhau những mảng tối, xoa dịu những vết thương lòng, và thắp sáng những góc khuất trong tâm hồn nhau. Sự hiện diện của em không hề xa lạ; nó giống như trở về nhà sau một hành trình dài mệt mỏi. Đêm đó, dưới bầu trời sao lấp lánh của sa mạc Sahara, tôi nhìn vào mắt em và thấy cả vũ trụ. Tôi đã tìm thấy em không phải bằng mắt, mà bằng trái tim. Tôi đã tìm thấy em không phải trong một con người, mà trong một linh hồn đồng điệu. Và tôi biết, dù có lạc mất nhau trong nghìn kiếp nữa, trái tim tôi vẫn sẽ nhận ra tiếng gọi của em, và tôi sẽ lại lên đường. Bởi vì định mệnh của chúng tôi không phải là một điểm đến, mà là một cuộc hành trình bất tận của sự tìm kiếm và hội ngộ. Và tôi, tôi sẽ luôn tìm thấy em.