Ánh đèn vàng mờ ảo của quán rượu nhỏ cuối phố chiếu xuống khuôn mặt anh, những giọt mưa đêm đọng lại trên tóc như những hạt pha lê lấp lánh dưới ánh đèn neon. Anh ngồi đó, lặng lẽ, đôi mắt nhìn xa xăm về một nơi nào đó mà không ai với tới được, đôi tay vân vê chiếc ly rượu mạnh chưa đụng đến. Quán vắng, chỉ còn tiếng mưa rơi tí tách trên mái tôn và tiếng thở dài khẽ của ông chủ quán đang lau chùi ly tách. Bầu không khí nặng trĩu một nỗi cô đơn đặc quánh, đến mức dường như có thể cắt ra thành từng mảnh. Rồi cánh cửa kính mở ra, một làn hơi lạnh ùa vào kèm theo bóng hình một người phụ nữ. Cô ấy không giống với bất kỳ ai anh từng gặp, không phải vì vẻ đẹp kiêu sa, mà vì một thứ gì đó sâu thẳm, dịu dàng và đầy thu hút trong đôi mắt. Cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện, không một lời hỏi han, như thể đã hẹn trước từ kiếp nào. “Anh có chuyện gì không vui?” – giọng cô ấm áp, trong trẻo như tiếng suối chảy, phá tan đi sự im lặng đã bủa vây anh suốt nhiều giờ liền. Anh ngẩng đầu lên, lần đầu tiên sau rất lâu, anh thực sự nhìn vào mắt một người. Và từ sâu trong đáy mắt cô, anh thấy một sự đồng cảm lạ kỳ, một thứ ánh sáng dịu dàng xoa dịu đi nỗi đau đang gặm nhấm tâm can anh. Đêm đó, họ nói chuyện. Anh, kẻ vốn dĩ khép kín và cô độc, lại trải lòng mình ra với một người xa lạ. Anh kể về những thất bại, những vỡ mộng, về cảm giác lạc lõng trong chính cuộc đời mình. Cô lắng nghe, chăm chú, không phán xét, không ngắt lời. Chỉ đôi khi, cô gật đầu nhẹ, hay mỉm cười, một nụ cười như có phép màu khiến gánh nặng trong lòng anh nhẹ bẫng. Cô không kể nhiều về mình, chỉ nói rằng cô đến từ một nơi rất xa, và rằng cô tìm thấy anh ở đây, trong đêm mưa tầm tã này, như một sự sắp đặt của số phận. Khi bình minh ló rạng, cô đứng dậy. “Em phải đi rồi” – cô nói. Trái tim anh thắt lại. Một cảm giác hoang mang, sợ hãi mất đi thứ ánh sáng hiếm hoi vừa lóe lên trong đời mình trỗi dậy. “Em… em sẽ quay lại chứ?” – giọng anh khàn đặc, đầy vẻ van nài. Cô quay lại, nụ cười dịu dàng nhưng ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm mà anh không thể nào hiểu nổi. “Sẽ sớm thôi. Chỉ vì anh, em sẽ quay lại.” Và thế là cô biến mất trong làn sương mờ của buổi sớm, để lại anh với một lời hứa và một trái tim đầy những câu hỏi.
Kể từ ngày đó, anh sống trong sự chờ đợi. Mỗi hoàng hôn buông xuống, anh lại đến quán rượu cũ, ngồi ở chiếc bàn cũ, hy vọng sẽ thấy bóng hình cô xuất hiện. Nhưng ngày này qua ngày khác, cô không đến. Ông chủ quán nhìn anh với ánh mắt ái ngại, thỉnh thoảng lại rót cho anh ly rượu mà không nói gì. Sự chờ đợi khiến anh trở nên hao gầy, đôi mắt thâm quầng vì những đêm mất ngủ, nhưng trong lòng anh vẫn cháy bỏng một niềm tin kỳ lạ vào lời hứa của cô. Rồi một đêm, khi cơn bão ập đến, gió rít từng cơn và mưa xối xả như muốn cuốn phăng đi tất cả, anh vẫn ngồi đó. Quán đóng cửa, ông chủ quán về nhà từ lâu, chỉ còn anh ngồi dưới mái hiên, co ro trong cơn gió lạnh. Anh gần như tuyệt vọng, nghĩ rằng có lẽ tất cả chỉ là ảo giác, là trò đùa của số phận. Thì đúng lúc đó, một bàn tay lạnh giá chạm vào vai anh. Anh giật mình quay lại. Là cô. Nhưng không giống như lần trước, giờ đây cô trông thật yếu ớt, khuôn mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy và ướt sũng. “Em… em đã đến” – giọng cô thều thào, đầy mệt mỏi. Anh vội cởi áo khoác choàng lên người cô, dìu cô vào một khách sạn gần đó. Cô lạnh đến nỗi dường như không còn chút hơi ấm nào. Anh lo lắng hỏi han, nhưng cô chỉ lắc đầu, nói rằng cô ổn, rằng cô chỉ cần được ở bên anh lúc này. Suốt đêm đó, anh ngồi bên giường, nhìn cô ngủ. Thỉnh thoảng, cô lại rùng mình, và thì thầm những điều vô nghĩa trong cơn mê. Anh nắm chặt tay cô, cảm nhận được sự lạnh giá và một nỗi đau vô hình nào đó đang dày vò cô. Anh biết có điều gì đó không ổn, một bí mật lớn mà cô đang giấu kín.
Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy, trông có vẻ khá hơn. Dưới ánh nắng ban mai, làn da cô dường như trong suốt một cách kỳ lạ. Cô mỉm cười với anh, một nụ cười đầy biết ơn. “Cảm ơn anh. Vì tất cả.” Anh không hỏi, anh chỉ nói: “Hãy ở lại bên anh.” Và cô đã ở lại. Những ngày tiếp theo, họ cùng nhau khám phá thành phố. Họ đi dọc những con phố nhỏ, ăn những món ngon ven đường, ngồi hàng giờ trong công viên ngắm nhìn mọi người qua lại. Anh chưa bao giờ cảm thấy bình yên đến thế. Cô như một làn gió mới thổi vào cuộc đời tăm tối của anh, hàn gắn mọi vết thương và dạy anh cách tin yêu một lần nữa. Anh kể cho cô nghe về ước mơ viết văn của mình, những câu chuyện anh ấp ủ bao lâu nay. Cô lắng nghe, động viên, và khơi dậy trong anh nguồn cảm hứng bất tận. Anh bắt đầu viết lại, những con chữ tuôn trào một cách kỳ lạ, đẹp đẽ và đầy cảm xúc như chưa từng có. Nhưng rồi, anh bắt đầu nhận ra những điều kỳ lạ. Cô không bao giờ ăn nhiều, chỉ nhấm nháp chút trái cây. Cô tránh ánh nắng gắt, và đôi khi, dưới ánh đèn, anh thấy hình dáng cô như nhòe đi, mờ ảo như một làn sương. Một lần, khi họ đang xem một bộ phim, một cảnh bi thương khiến cô bật khóc. Và những giọt nước mắt của cô… chúng lấp lánh như những viên ngọc và tan biến ngay khi chạm vào má, để lại một vệt sáng nhỏ. Cô vội lau đi, tránh ánh mắt anh. Sự lo lắng trong anh lớn dần. Anh yêu cô, một tình yêu sâu đậm và mãnh liệt, và anh biết mình phải đối mặt với sự thật, dù nó là gì đi chăng nữa.
Một buổi tối, khi họ đang ngồi trên ban công ngắm những vì sao, anh quay sang cô, giọng đầy kiên quyết: “Em là ai? Thực sự là ai?” Cô im lặng rất lâu, đôi mắt đẫm buồn nhìn về phía chân trời xa. Rồi cô thở dài, một tiếng thở dài như mang theo gánh nặng của cả thiên thu. “Em không thuộc về nơi này,” cô bắt đầu, giọng nhỏ nhẹ và đầy xót xa. “Em đến từ một thế giới khác, một chiều không gian song song, nơi những linh hồn lạc lối như em tồn tại. Chúng em được gọi là Những Kẻ Mộng Du. Chúng em có thể đến thế giới của con người, nhưng chỉ là những bóng ma, không thể chạm, không thể ở lại lâu.” Anh nhìn cô, sửng sốt, không thể tin vào tai mình. Nhưng trong thâm tâm, anh biết đó là sự thật. Cô tiếp tục: “Ở thế giới của em, chúng em sống trong màu xám, không cảm xúc, không màu sắc. Em luôn mơ về một thế giới đầy cảm xúc như thế giới của anh. Và rồi, trong một lần mộng du, em thấy anh. Em thấy nỗi cô đơn trong anh, thấy trái tim đầy thương tích nhưng vẫn khao khát yêu thương của anh. Em đã tìm cách đến, dù biết rằng việc đó sẽ tiêu hao năng lượng của em, khiến em yếu đi. Lời hứa ‘chỉ vì em mà đến’ của em thực ra là ‘chỉ vì anh mà em đến’. Em đến vì anh. Vì muốn xoa dịu nỗi đau cho anh, và cũng vì muốn được cảm nhận tình yêu thương ấm áp mà em chưa từng có.” Cô nói, mỗi lời nói ra dường như khiến hình hài cô mờ nhạt đi một chút. “Nhưng em không thể ở lại mãi. Mỗi lần đến đây, em phải trả giá bằng chính sự tồn tại của mình. Em sẽ tan biến, trở thành hư vô, nếu cứ tiếp tục.” Anh ôm chầm lấy cô, dù cảm giác cô trong vòng tay anh ngày càng nhẹ bẫng, mờ ảo. “Không! Anh không cho phép em đi! Anh yêu em!” – anh kêu lên, giọng nghẹn ngào. Cô mỉm cười, một nụ cười đẹp nhất và buồn nhất mà anh từng thấy. “Tình yêu của anh đã cho em một linh hồn thực sự, dù chỉ trong khoảnh khắc. Đó là món quà lớn nhất đời em. Nhưng khổ thay, đó cũng là thứ khiến em không thể tiếp tục mộng du nữa. Em đã cảm nhận được quá nhiều, yêu quá nhiều. Giờ thì… em phải thức tỉnh rồi.” Cô hôn lên môi anh, một nụ hôn nhẹ như gió, lạnh giá mà ấm áp, ngọt ngào mà đắng cay. Và rồi, dưới ánh trăng bạc, từng tế bào trên cơ thể cô bắt đầu tan ra thành hàng ngàn đốm sáng nhỏ, lấp lánh như những ngôi sao, bay lên cao và hòa vào màn đêm. Anh ôm khư khư vào khoảng không, nơi cô vừa biến mất, nước mắt tuôn rơi. Chỉ còn lại một thứ: một viên ngọc nhỏ, ấm áp, lấp lánh ngay trên lòng bàn tay anh – giống như những giọt nước mắt cô ngày nào.
Bây giờ, anh đã trở thành một nhà văn nổi tiếng. Cuốn sách duy nhất anh viết, một kiệt tác đầy cảm xúc về một tình yêu xuyên không gian, về một cô gái đến từ thế giới giấc mơ, đã chạm đến trái tim của hàng triệu độc giả. Trên bàn làm việc của anh, trong một chiếc hộp nhỏ bằng pha lê, viên ngọc lấp lánh kia vẫn được lưu giữ cẩn thận. Mỗi đêm, khi thành phố chìm vào giấc ngủ, anh lại ngồi bên cửa sổ, nhìn lên bầu trời đầy sao. Và anh biết, ở một nơi nào đó, trong một chiều không gian khác, cô vẫn đang sống, đang mơ, và nhớ về anh. Họ thuộc về hai thế giới khác nhau, bị ngăn cách bởi những định luật của vũ trụ, nhưng tình yêu của họ thì không. Nó đã vượt qua tất cả, để lại một dấu ấn vĩnh cửu. Anh mỉm cười, nhẹ nhàng chạm vào viên ngọc. “Chỉ vì em,” anh thì thầm với những vì sao, “mà anh đã học được cách yêu thương, cách sống trọn vẹn, và cách viết nên những câu chuyện đẹp nhất.” Và đâu đó, trong gió, như có tiếng thì thầm đáp lại, một lời hứa từ cõi mộng: “Chỉ vì anh, mà em đã trở thành hiện thực.” Câu chuyện của họ kết thúc, nhưng cũng mãi mãi không bao giờ kết thúc, giống như những vì sao trên trời – có thể đã tắt từ lâu, nhưng ánh sáng của nó vẫn tiếp tục hành trình xuyên qua vũ trụ mênh mông, để lại vẻ đẹp vĩnh cửu cho thế gian.